Thứ Hai, 8 tháng 4, 2013
Cuối tuần buồn!!!!!!
Người đăng: Unknown vào lúc 00:23 0 nhận xét
Nhìn bạn bè có đôi,có cặp đi chơi cảm thấy chạnh lòng quá. Những câu hỏi thăm cứ như con dao xoáy sâu vào tận tim mình : " hai người ở xa nhau như vậy tranh thủ cưới sớm đi nè""anh đâu hok đi cùng mà đi một mình vậy nè""tối nay đi cùng với a.vũ hả"" đám cưới mơ có a.vũ về hok?"...blap....blap....blap....
Cố kìm lòng cho nước mắt không rơi, cố cười thật tươi để không ai biết, cố trả lời thật tự nhiên như chưa có chuyện gì xảy ra....cố................. phải cố.....lại dối lòng. Cũng chỉ vì không dám đối mặt với thực tế, một thực tế đau lòng và quá ư phũ phàng.
Người ta nói Thiên Bình đã không iu thì thôi còn đã yêu thật lòng rồi thì khó mà quên được. Sao mà sâu mà nặng vậy????????????? Người đau khổ cuối cùng cũng chỉ có bản thân mình. Nhưng dù sao thì mình cũng chẳng bao giờ hối hận"vì đã iu ai đó hơn cả bản thân mình".
Chỉ là bây giờ mình đang trượt dài trên còn đường mà chính bản thân mình cũng không thể nào tha thứ được. Lợi dụng người khác và làm đau chính mình. Làm sao đây???Cứ tiếp tục như thế này sao???Bây giờ làm sao dừng lại khi mà đã lỡ làm tổn thương một con người. Tôi căm ghét chính bản thân mình..........
Cố kìm lòng cho nước mắt không rơi, cố cười thật tươi để không ai biết, cố trả lời thật tự nhiên như chưa có chuyện gì xảy ra....cố................. phải cố.....lại dối lòng. Cũng chỉ vì không dám đối mặt với thực tế, một thực tế đau lòng và quá ư phũ phàng.
Người ta nói Thiên Bình đã không iu thì thôi còn đã yêu thật lòng rồi thì khó mà quên được. Sao mà sâu mà nặng vậy????????????? Người đau khổ cuối cùng cũng chỉ có bản thân mình. Nhưng dù sao thì mình cũng chẳng bao giờ hối hận"vì đã iu ai đó hơn cả bản thân mình".
Chỉ là bây giờ mình đang trượt dài trên còn đường mà chính bản thân mình cũng không thể nào tha thứ được. Lợi dụng người khác và làm đau chính mình. Làm sao đây???Cứ tiếp tục như thế này sao???Bây giờ làm sao dừng lại khi mà đã lỡ làm tổn thương một con người. Tôi căm ghét chính bản thân mình..........
Thứ Sáu, 5 tháng 4, 2013
Cuối tuần nào
Người đăng: Unknown vào lúc 01:34 0 nhận xét
Thứ 6 ngày 05 tháng 04 năm 2014
Ngày mai là cuối tuần hay hôm nay là cuối tuần nhỉ???????? Mọi thứ cứ như ăn sâu vào tiềm thức và khiến con người ta phải suy nghĩ về nó.
Nhìn đi nhìn lại bạn bè chuẩn bị lên xe hoa hết rồi, ai cũng có cặp có đôi. Nhìn lại mình đôi lúc cũng cảm thấy một chút chạnh lòng, một chút buồn. Nhưng biết sao được bây giờ cái số nó đã vậy thì đành chấp nhận thui.
Cũng chẳng mong ước gì sẽ có một chàng hoàng tử xuất hiện và iu thương mình. Vì hoàng tử chỉ có trong truyện cổ tích thôi, còn đây là cuộc sống " thực tế và phũ phàng".
Có lẽ mình đang sống thật với con người mình. Một con người luôn tồn tại hai tích cách mà chính bản thân mình cũng chẳng bao giờ hiểu được??Đúng là Thiên Bình luôn làm con người ta khó hiểu và tò mò.
Dù sao thì bây giờ mình cũng nên làm tròn trách nhiệm với người mà đã đối xử tốt với mình. Đừng con nít nữa, cũng đừng mơ mộng gì thêm nữa đừng làm người khác phải buồn theo.
Ngày mai là cuối tuần hay hôm nay là cuối tuần nhỉ???????? Mọi thứ cứ như ăn sâu vào tiềm thức và khiến con người ta phải suy nghĩ về nó.
Nhìn đi nhìn lại bạn bè chuẩn bị lên xe hoa hết rồi, ai cũng có cặp có đôi. Nhìn lại mình đôi lúc cũng cảm thấy một chút chạnh lòng, một chút buồn. Nhưng biết sao được bây giờ cái số nó đã vậy thì đành chấp nhận thui.
Cũng chẳng mong ước gì sẽ có một chàng hoàng tử xuất hiện và iu thương mình. Vì hoàng tử chỉ có trong truyện cổ tích thôi, còn đây là cuộc sống " thực tế và phũ phàng".
Có lẽ mình đang sống thật với con người mình. Một con người luôn tồn tại hai tích cách mà chính bản thân mình cũng chẳng bao giờ hiểu được??Đúng là Thiên Bình luôn làm con người ta khó hiểu và tò mò.
Dù sao thì bây giờ mình cũng nên làm tròn trách nhiệm với người mà đã đối xử tốt với mình. Đừng con nít nữa, cũng đừng mơ mộng gì thêm nữa đừng làm người khác phải buồn theo.
Chủ Nhật, 31 tháng 3, 2013
Bắt đầu!!!!!!!!!!!!
Người đăng: Unknown vào lúc 20:32 0 nhận xét
Ngày 01/04/2013
Bắt đầu cho một ngày mới, ngày đầu tuần và ngày của đầu tháng. Một cuộc sống mới bắt đầu.
Tối qua anh đã làm cho mình thật sự thấy bực mình. Tại sao anh chẳng quan tâm gì đến cảm xúc của mình? Chỉ làm những điều mình thích vậy nhỉ??? Thật là một buổi đi chơi tồi tệ.
Mình muốn nói cho anh biết, cảm xúc thật sự của mình. Muốn nói cho anh biết tình cảm thật sự của mình! Nhưng mình sợ anh buồn...... Anh đã rất tốt với mình, có lẽ suốt đời này mình nợ anh rất nhiều. Thà mình cứ buồn và chịu đựng còn hơn thấy người khác phải vì mình mà buồn mà đây lại là người rất tốt với mình thì mình lại càng không thể.
Sống để làm cho người khác vui vậy!
Bắt đầu cho một ngày mới, ngày đầu tuần và ngày của đầu tháng. Một cuộc sống mới bắt đầu.
Tối qua anh đã làm cho mình thật sự thấy bực mình. Tại sao anh chẳng quan tâm gì đến cảm xúc của mình? Chỉ làm những điều mình thích vậy nhỉ??? Thật là một buổi đi chơi tồi tệ.
Mình muốn nói cho anh biết, cảm xúc thật sự của mình. Muốn nói cho anh biết tình cảm thật sự của mình! Nhưng mình sợ anh buồn...... Anh đã rất tốt với mình, có lẽ suốt đời này mình nợ anh rất nhiều. Thà mình cứ buồn và chịu đựng còn hơn thấy người khác phải vì mình mà buồn mà đây lại là người rất tốt với mình thì mình lại càng không thể.
Sống để làm cho người khác vui vậy!
Thứ Ba, 26 tháng 3, 2013
Thiên Bình
Người đăng: Unknown vào lúc 00:21 0 nhận xét
Thiên Bình cất tiếng khóc chào đời vào cái ngày cuối thu, đầu đông...cái ngày thời tiết giao mùa, cũng là cái ngày ẩm ương của trời đất...phải chăng nó làm nên tính cách của TB???
Thiên là trời, bình là bình yên, Tb sinh ra để cân bằng trời đất, để đem bình yên cho mọi người, để hài hòa tình yêu, tình bạn và hạnh phúc...
Nhưng...
Đã cho Thiên Bình cái cân để cân bằng trời đất, sao không cho nó cái cân để cân bằng trái tim nó?
Đã cho Thiên Bình vẻ ngoài xinh đẹp sao không cho nó cái hạnh phúc vẹn nguyên?
Đã cho Thiên Bình cái vẻ hào hoa, phong nhã sao không cho nó 1 người yêu chân thành?
Đã cho Thiên Bình cái vẻ hồn nhiên, yêu đời, nhiều bạn bè sao không cho nó 1 tâm hồn luôn vui vẻ...?
Cái sự lạnh lùng của Thiên Bình không phải tự nhiên mà có... nó chỉ xuất hiện khi Thiên Bình thực sự tổn thương mà thôi...
Nếu ai yêu TB , xin đừng làm TB khóc nhé
***
TRÁI TIM THIÊN BÌNH [
]Thiên Bình mặc nhiên cứ Vẽ trái tim của mình ra khỏi vòng tròn an yên !
Không phải là họ không muốn yên bình nhưng sóng gió cứ đẩy đưa khiến trái tim họ chẳng một phút giây thôi day dứt !
Trái tim Thiên Bình mỏng manh , ấm nóng nhưng không kém phần đành hanh ,gay gắt.
Trái tim Thiên Bình dám yêu nhưng dám hận.Nhất thời là hận kẻ làm vụn vỡ yêu thương và sau đó là oán trách số phận !
Trái tim Thiên Bình đủ thánh thiện để xót xa cho những gì thương cảm ,nhưng cũng đủ lãnh khốc để chì chiết cho những gì tàn nhẫn !
Trái tim Thiên Bình đủ cao cả để làm nên những gì vĩ đại, nhưng chẳng có ai nói họ không biết hẹp hòi khi thống khổ bủa vây!
Vì trái tim luôn mâu thuẫn nhưng lại là một thể thống nhất.Và Thiên Bình vẫn đủ lý trí để dung hòa được nó.
Phải chăng vì thế nên Trái tim Thiên Bình khó hiểu ,Con người Thiên Bình đa nhân cách !
***
~ Để 1 Thiên Bình thích bạn thì thật là dễ nhưng để Thiên Bình yêu bạn thì là cả 1 vấn đề.
~ Để 1 Thiên Bình cười tươi trước mắt bạn không khó nhưng để họ khóc trước mắt bạn mới là 1 điều không hề dễ dàng.
~ Để 1 Thiên Bình chú ý không khó nhưng để họ mở cửa trái tim của mình thì chưa chắc bạn đã làm được !!!
***
1. Thiên Bình thích không nhát, Thiên Bình yêu sẽ nhát
2. Là những người rất vui tính
biết đùa giỡn và có phần con nít 3. Thiên Bình thường chơi rất đẹp với bạn bè
có khi mới quen cũng nhiệt tình giúp đỡ 4. Bạn nói dối với một Thiên Bình, cậu ấy cười cười như trúng bẫy, chỉ là xã giao thôi, Thiên Bình rất tế nhị (và chắc chắn họ biết bạn nói xạo ^^)
5. Lừa dối một Thiên Bình, bạn chắc chắn sẽ nằm ở vị trí quen theo nghĩa quen thông thường, giá trị gần bằng 0. Đừng lo
họ không nói xấu bạn đâu 6. Thường giữ được vẻ ngoài thanh xuân lâu dài.
7. Sẵn sàng chi tiền mua những gì mình cho là đáng.
8. Có số đào hoa, nhiều yếu tố tốt hội tụ nhưng mà lại cứ long đong lận đận (không dễ làm 1 Thiên bình yêu sâu đậm đâu đấy)
9. Thiên Bình sống rất tình cảm

***
Thiên Bình tựa như ly nước lúc nào cũng khao khát được chứa đầy yêu thương, dù là tình yêu của một người đặc biệt hay tình yêu của bạn bè, người thân, Thiên Bình cũng mong muốn có thật nhiều. Thế nên Thiên Bình của chúng ta nếu vẫn chưa lấp đầy tình yêu bởi một người đặc biệt, hãy dùng sự yêu thương để lấp đầy chiếc cốc của mình bằng tình yêu thương của bạn bè và gia đình Thiên Bình nhé.
***
Người ta thường nói Thiên Bình lăng nhăng và hời hợt nhưng liệu đó có phải sự thật?
Theo mình thấy Thiên Bình không như vậy. Thực ra họ rất thuần khiết, kiên định trong tình yêu và sâu sắc trong suy nghĩ; những gì họ thể hiện ra như là cái lớp VỎ BỌC của họ. Thiên Bình luôn cảm thấy cô đơn và họ sợ cô đơn nên đối với họ bạn bè là rất quan trọng để họ cảm nhận được mình không phải là kẻ duy nhất trên cõi đời này dù đó chỉ là cảm nhận bằng mắt. Họ có rất nhiều bạn bè, đi đến đâu họ cũng có thể có bạn nhưng bạn cứ thử tưởng tượng trái tim tình bạn của Thiên Bình được phân chia như các tầng lớp địa chất.
- Tầng 1 là những người họ gặp 1 lần, nói chuyện sơ qua.
Đặc điểm: những người này nếu nhờ việc trong khả năng của Thiên Bình thì người Thiên Bình sẽ gật đầu đồng ý. Nhưng ngượclại, Thiên Bình rất hạn chế nhờ những người này, chỉ khi thật sự cần thì họ sẽ nhờ hoặc họ sẽ cố chấp tự giải quyết.
- Tầng 2 là những người bạn mà họ đã giao tiếp, gặp gỡ nói chuyện vui vẻ.
Đặc điểm: những người này có thể nhờ Thiên Bình hầu hết mọi việc miễn không đi ngược tư tưởng đạo đức, quá tốn công sức hay là những việc Thiên Bình không thấy an tâm. Đôi khi Thiên Bình sẽ nhờ sự giúp đỡ của những người này. Thông thường những người này cảm thấy Thiên Bình hơi kì lạ và họ thường không hiểu nổi con người Thiên Bình.
- Tầng 2 là những người bạn thân thiết
Đặc điểm: khi Thiên Bình đi đâu bạn sẽ thường thấy những người này xuất hiện bên cạnh Thiên Bình. Đôi khi Thiên Bình sẵn sàng giúp họ không nề hà khó khăn. Và những khi nào Thiên Bình thấy buồn chán, cô đơn. Họ luôn là những người Thiên Bình tìm đến. Những người này đã dần dần biết được con người thật của Thiên Bình như thế nào nhưng chưa thực sự hiểu hết.
- Tầng 3 là 1 hoặc vài người bạn thực sự thân thiết
Đặc điểm: đây là những người bạn rất quan trọng đối với Thiên Bình, họ sẽ luôn nhận được sự quan tâm giúp đỡ của Thiên Bình, có gì tốt Thiên Bình luôn muốn chia sẻ với họ. Họ là người phần nào hiểu được Thiên Bình là người ra sao, những gì sâu kín trong tâm trí Thiên Bình và luôn tạo cho Thiên Bình cảm giác thoải mái, thả lỏng.
- Tầng 4 đây là tầng sâu nhất và khó khăn nhất
Đặc điểm: gần như không mấy ai có thể chạm đến nó, nếu có thì chắc chỉ có người bạn đời mà Thiên Bình hết mực yêu thương, người thực sự hiểu Thiên Bình, biết trong tình huống này Thiên Bình sẽ suy nghĩ gì và hành động gì, cần gì và muốn gì,… Người này vì quá hiểu nội tâm của Thiên Bình mà Thiên Bình sẽ làm mọi việc mang lại hạnh phúc cho người đó và luôn giữ người ở bên mình, không thể đánh mất….
***
Thiên Bình sợ nhất là bị lừa dối, họ rất nhạy cảm lại được trời phú cho cái khả năng đồng cảm, đôi khi nó như là 1 món quà tạo hóa ban cho họ, đôi khi nó là 1 lời nguyền làm họ luôn dễ tổn thương. Khi bạn tâm sự với họ, bạn sẽ cảm thấy họ rất hiểu mình, và thường đưa ra những lời khuyên có ích và để chính bạn tự lựa chọn. Đó chính là món quà. Họ có thể lắng nghe và thấu hiểu, vì vậy bạn bè bên họ rất nhiều và thường họ sẽ sẵn sàng trở thành chỗ trút bầu tâm sự.
Nhưng đôi khi họ sẽ vì những gì họ chứng kiến, nhận biết xung quanh mình mà đâm ra sợ hãi, lại thêm tính nhát gan và tính hay suy nghĩ nên họ thường có xu hướng đóng cửa trái tim mình, chọn con đường ích kỉ và an toàn nhất cho con tim mình. Sẽ chỉ có ai xứng đáng mới có thể vượt qua. Vậy nên nếu yêu Thiên Bình xin đừng lừa dối và làm tổn thương họ. Nếu bạn không thực sự yêu họ thì đừng thử mở cửa trái tim họ. Trong tình yêu, họ không bao giờ có thể chấp nhận phép thử, "chỉ có vào và mãi ở trong hay cứ yên vị" và "hài lòng với vị trí nằm ngoài của mình đi" và hãy đảm bảo, sẵn sàng chứng minh rằng sự lựa chọn đó là chắc chắn.
Khi theo đuổi 1 Thiên Bình, đừng bao giờ tỏ ra vồ vập, điên cuồng, dù bạn có nghĩ hành động đó lãng mạn đến đâu đi chăng nữa cũng sẽ chỉ làm họ sợ mà chạy đi mất, đừng tỏ ra thô lỗ, ngạo mạn hay kiêu căng, ngoại hình của bạn họ cũng không đòi hỏi bạn đẹp trai xinh gái hay xài đồ hiệu nhưng ít nhất trông bạn cũng đừng quá xuề xòa, thiếu lịch sự. Có thể lần đầu gặp họ còn cho qua nhưng nếu những lần sau bạn còn tiếp diễn thì dù cố đến mấy cũng không bao giờ có được trái tim của Thiên Bình.
Đúng vậy, trong Thiên Bình có cái khí chất vương giả tỏa ra nên đôi khi bạn sẽ thấy họ kiêu kì, độc đoán nhưng đa số bạn sẽ thấy họ rất vui vẻ, hòa đồng. 1 khi đã công khai theo đuổi họ hay hối lỗi và muốn sửa lỗi lầm đừng bao giờ xin họ cho bạn 1 cơ hội. Vì sao ư? Trong tình yêu, họ không thích những kẻ lụy tình, đối với họ, người bạn đời lý tưởng phải là 1 người làm họ thấy NỂ và đáng TÔN TRỌNG, 1 người đã cầu xin cho 1 cơ hội thì vừa không hiểu Thiên Bình vừa không còn là gì để họ tôn trọng nữa.
Đối với mọi hoàn cảnh, trường hợp, họ luôn tha thứ, rộng lượng nhưng đừng nhìn bề ngoài, họ đang dâng cho bạn cơ hội để lập lại lỗi lầm đó. Không phải họ muốn gài bẫy bạn, họ muốn thử thách bạn, xem bạn có xứng đáng để tha thứ nữa không. Kể cả khi bạn yêu đơn phương 1 Thiên Bình, chỉ cần họ cảm thấy bạn có tình cảm với họ, họ sẽ ÂM THẦM bật đèn xanh và trao cơ hội để bạn tiến tiếp, nhưng tiến được đến đâu là dựa vào sức của bạn, có thể bạn không biết nhưng họ luôn NGẦM quan sát, đánh giá bạn có xứng đáng để họ yêu không hãy chứng minh bằng hành động và thời gian. Để nói từ "yêu" chỉ cần vài phút nhưng để chứng minh được điều đó sẽ là cả cuộc đời.
Thứ Bảy, 23 tháng 3, 2013
Chia Tay Em Rồi Anh Có Hạnh Phúc Không???
Người đăng: Unknown vào lúc 22:06 0 nhận xét
Lại một ngày trời chuẩn bị mưa phải không anh? Trời buồn cũng giống như tâm trạng của em bây giờ vậy anh ak!
Chúng ta hãy thôi nói về quá khứ anh nhé, quá khứ như cơn mưa buồn mà em đã từng bước, lạnh và buốt.
Hãy nghe về hiện tại anh nhé, hiện tại là cơn gió thổi qua trong đêm. Hiện tại là cô đơn hữu hình và niềm đau nhân gấp bội.
Hãy nghe về hiện tại, hiện tại chẳng có nắng như xưa, ẩm ướt và nhàn nhạt. Cái vị nhạt được chuyển thể từ vị đắng quá khứ đến đây. Trời lạnh lắm, đã hết cái lạnh của thời tiết mà còn đây là cái lạnh của tâm hồn.
Đưa tay đón gió, từng hạt mưa lướt qua những ngón tay. Thiếu quá!
Thiếu ai đi bên cạnh, thiếu hẳn một niềm tin, ngoảnh mặt lại thấy mình xa rời quá khứ, thấy mình sao chỉ có một mình?
Ngoảnh mặt lại phía sau, anh cũng xa quá khứ hơn cả em nữa, đôi chân anh vội vàng hơn đi về phía trước mà chẳng nhìn em lấy một lần, cái gì thúc giục anh từ phía xa ấy thế?
Mân mê lên kỉ niệm, lên những vết thương mãi chẳng lành. Kỉ niệm thì xót xa còn vết thương thì đau nhói. Có kịp trách ai đâu cho một lần tan vỡ, có kịp với tay đâu để níu kéo một mảnh tình chắp ghép. Tất cả bỗng tan ra, vỡ òa trong phút chốc, và đột nhiên trở thành xa lạ. Em nhớ rằng mình đã đọc được thế này:
Tìm: Một người quen đã trở thành xa lạ
Nhớ: Một người lạ đã từng quen
Chúng ta đã lùi về một bước phải hok anh? Ngày mình chia tay chúng ta đã lùi về cái thuở chưa quen. Ai cũng muốn thanh thản cho bản thân mình, ai cũng muốn thoát ra cái đang vò xé mình, nên vô tình ta lại lạc mất nhau.
Anh đã trở thành cái đã từng ở hiện tại, em đã trở thành cái đã từng trong trái tim anh. Ngày mình xa, em còn mong chờ nhiều lắm, vẫn cứ nghĩ rằng cái "tình cờ" ngày nào sẽ buộc chặt bước chân anh. Trước cái giả vờ mạnh mẽ của mình, em kiêu hãnh bước và vẫn luôn đánh mắt về phía anh. Không hiểu điều gì khiến em lại hi vọng nhiều như thế, không hiểu điều gì đã khiến em tự trói bước chân mình.
Rồi chợt một ngày em nhận ra, anh đã đi thật rồi. Tự ái của em sẽ không cho em quyền tìm anh lần nữa, em dường như chấp nhận độc bước một mình em. Trái tim em lên tiếng khóc, rơi từng giọt mặn mặn tận trong tim, đôi mắt chẳng còn nhìn anh nữa. Mình mất nhau từ đấy phải không anh?
Anh còn trách em được nữa không? Trái tim anh có phải có quá nhiều ngăn? Em vẫn chờ anh ở đó mà bước chân anh thì càng ngày càng xa em thêm mãi vậy? Vậy ta trách ai đây?
Chẳng trách ai cả, như anh nói tình cờ là duyên số thì phải chăng định mệnh bắt ta phải quên nhau, đưa ta đến một nơi chẳng có người kia, chỉ có những đôi tay xa lạ khác.
Anh à!
Anh hạnh phúc không anh? Chia tay em rồi anh hạnh phúc không anh? Bên người rồi anh hạnh phúc không anh? Đi cạnh người giữa cái nắng ngập phố, anh có nhớ những giọt mưa giữa cái lạnh ê chề không anh? Hứa với người "sẽ yêu mãi" anh có nhớ cái gia đình ta từng mơ ước không anh? Nếu anh hạnh phúc thì em chẳng giả vờ cao thượng chúc phúc cho anh nữa được không anh? Cho em được chúc cho cuộc đời em êm ấm, cho em được sống trong nắng giữa cái lạnh mùa đông.
Em sẽ lại chờ một ngày nắng, một ngày có nắng trên môi sẽ lại rạng ngời. chờ một ngày nắng lên qua hàng cây,chờ một ngày em có thể nhấc chân đi qua vị trí mình đang đứng, bước mạnh đi - nào có phải sai lầm.
Em!
Em khóc được không anh? Khóc cho em còn biết mình yếu đuối, khóc cho em còn biết mình còn biết yêu anh. Khóc cho đôi mắt em lại sáng hơn một niềm tin mới, khóc để biết em vĩnh biệt một tình yêu.
Em dù cố gắng đến đâu cũng vẫn là em, không tô vẽ, không nhuộm màu. Có cố gắng đến đâu rồi phút chốc em cũng là em của ngày xưa. Cái lạnh lùng chỉ như cái vỏ ốc bao quanh em, vẫy vùng trong nó để thoát ra, đối diện em có đang kiếm tìm một bến bờ đỗ tạm? Em hứa sẽ không đi sai như thế, sẽ không làm tổn thương ai như thế. Lòng kiêu hãnh của em còn nhiều lắm, tự ái của em còn cao lắm, đừng trách em nữa được không anh? Đừng đổ lỗi cho em nữa anh nhé! Em không làm cho anh đi yêu người khác đâu, em không làm mình mất nhau đâu anh ạ! Vì nơi đây em vẫn còn đợi anh về đấy chứ.
Đừng than trách em làm gì khi anh đang ấm êm anh nhé! Cho em được một lần thầm trách anh vô tình làm con tim em bật khóc đi. Đừng trách em khi giờ đây em ngồi khóc còn anh thì cười tươi hạnh phúc nhé. Hạnh phúc của anh đang là niềm đau của em, sự ấm áp của anh là sự buốt giá của em. Hãy thôi trách em nhàn nhạt để anh chán trường bỏ ra đi, thôi trách em chẳng hiểu anh để anh cứ buồn hoài, vì giờ đây em một mình, còn anh thì đang hạnh phúc.
Anh à! Chào anh nhé, hãy an lòng để nơi ấy bình yên anh ạ!
Gửi Anh
Người đăng: Unknown vào lúc 07:41 0 nhận xét
Anh ak,
Anh biết hôm nay em đã đi tới đâu hok anh? Thật tình cờ và cũng thật buồn biết bao. Một người bạn đã rủ em đi ăn, nơi mà người đó bảo bánh xèo ở đó ăn rất ngon. Một món ăn mà em với anh cũng rất thích. Và rồi em đã chẳng ăn được gì khi mà.............cái quán mà người đó đưa em vào là cái quán mà anh và em đã từng đi.
Nhìn lại cái bàn cũ, nơi anh và em đã ngồi. Chúng ta trò chuyện vui vẻ và hạnh phúc biết bao phải hok anh??? Một cái gì đó chợt nhói trong lòng, tim em thắt lại vì đau.
Nơi thứ hai mà người đó đưa em đi dạo là cái nơi mà..............em đã khóc rất nhiều để mong níu kéo anh ở lại bên em. Chẳng thể kìm được lòng, nước mắt em bỗng rơi trong vô thức. Em khóc cho sự kìm nén bấy lâu nay, khóc vì nỗi nhớ anh.
Thật là sự trùng hợp khiến con người ta phải đau lòng đúng hok anh?Em nhớ anh nhiều lắm anh ak, giờ đây em ước gì anh có thể xuất hiện bên cạnh em và ôm em vào lòng thì tốt biết mấy hả anh??? Em nhớ vòng tay của anh lắm, nhớ nụ cười, nhớ anh nhiều lắm anh ah???
Anh hãy mau trở về bên cạnh em có được hok anh???
Anh biết hôm nay em đã đi tới đâu hok anh? Thật tình cờ và cũng thật buồn biết bao. Một người bạn đã rủ em đi ăn, nơi mà người đó bảo bánh xèo ở đó ăn rất ngon. Một món ăn mà em với anh cũng rất thích. Và rồi em đã chẳng ăn được gì khi mà.............cái quán mà người đó đưa em vào là cái quán mà anh và em đã từng đi.
Nhìn lại cái bàn cũ, nơi anh và em đã ngồi. Chúng ta trò chuyện vui vẻ và hạnh phúc biết bao phải hok anh??? Một cái gì đó chợt nhói trong lòng, tim em thắt lại vì đau.
Nơi thứ hai mà người đó đưa em đi dạo là cái nơi mà..............em đã khóc rất nhiều để mong níu kéo anh ở lại bên em. Chẳng thể kìm được lòng, nước mắt em bỗng rơi trong vô thức. Em khóc cho sự kìm nén bấy lâu nay, khóc vì nỗi nhớ anh.
Thật là sự trùng hợp khiến con người ta phải đau lòng đúng hok anh?Em nhớ anh nhiều lắm anh ak, giờ đây em ước gì anh có thể xuất hiện bên cạnh em và ôm em vào lòng thì tốt biết mấy hả anh??? Em nhớ vòng tay của anh lắm, nhớ nụ cười, nhớ anh nhiều lắm anh ah???
Anh hãy mau trở về bên cạnh em có được hok anh???
Lá thư cuối cùng gửi người tôi yêu.
Người đăng: Unknown vào lúc 07:27 0 nhận xét
Thứ 7 ngày 23 tháng 03 năm 2013
Anh còn nhớ hôm nay là ngày gì hok anh? Có lẽ chỉ có mình em là nhớ ngày này mà thôi phải hok anh? Đã từ lâu lắm rồi chuyện của anh và em đã không còn là điều mà anh phải quan tâm nhiều nữa rồi...
Trong suy nghĩ của em bây giờ chuyện của em và anh cứ như mới hôm qua ấy anh ak.....
Cái lần gặp nhau mà có thể xem là định mệnh ấy, thật vui phải hok anh? Lúc đó em thấy mình hồn nhiên biết bao, lần đầu tiên nắm tay anh mà chẳng thấy ngại tẹo nào. Nhưng cũng thú thật lúc đó em cũng chẳng nhớ nổi anh tên gì nữa, anh thì lại khác anh lại nhớ tên em. Chúng ta đã có một buổi tối làm quen thật vui đúng hok anh???
Em cũng hok ngờ tình cảm của chúng ta lại tiến triển nhanh đến như vậy??? Lúc đó em sợ lắm anh ak??? Sợ cái gì đến nhanh quá thì cũng sẽ đi rất nhanh. Nhưng anh và gia đình đã mang đến cho em niềm tin, niềm tin vào một tình yêu bền vững và một gia đình hạnh phúc.^^
Cái lần đầu tiên em về nhà anh, em rất lo và sợ biết bao? Em sợ gia đình anh sẽ không thương em, sẽ không chấp nhận cho em và anh quen nhau....Sợ nhiều điều lắm anh ak. Vì em đọc trên báo và thấy nhiều người dù yêu nhau như thế nào đi nữa nhưng gia đình mà không đồng ý thì họ cũng sẽ không thể nào đến với nhau một cách hạnh phúc được.
Nhưng mọi lo lắng của em đã không còn khi em gặp gỡ mọi người trong gia đình mình. Anh có một gia đình thật hạnh phúc. Ở bên mọi người em cảm nhận được cái gọi là không khí gia đình. Em đã rất vui vì mọi người đều rất yêu quí em và xem em như một thành viên của gia đình mình.
Nhưng rồi nỗi lo lại đến khi em phải đối mặt với gia đình mình. Em sợ gia đình em sẽ không yêu thương anh bằng gia đình anh đã yêu quý em. Em sợ sẽ gặp sự phản đối từ gia đình. Nhưng có lẽ ông trời cũng không phụ lòng con người đúng hok anh??? Em rất vui vì người khó tính như Ba em lại rất yêu quý anh, vì anh của em rất là dễ thương mà ^^.
Em thầm cảm ơn mọi người vì đã ủng hộ cho anh và em. Cảm ơn gia đình anh nhiều lắm!
Và rồi em tin, em tin rằng anh và em sẽ chẳng bao giờ rời xa nữa.
Nhưng có lẽ qui luật " cái gì đến nhanh thì sẽ đi nhanh và cái gì dễ dàng có được thì cũng mau chán " đúng phải hok anh???
Tình yêu của em và tình thương của hai bên gia đình vẫn không thể giúp em níu giữ lấy trái tim của anh??? Bao nhiêu lời yêu thương, bao nhiêu kỉ niệm, bao nhiêu thời gian để xây đắp cho tình cảm anh và em.....Tất cả, tất cả.......và tất cả phải dừng lại chỉ vì " Tình cảm anh dành cho em không còn là tình yêu nữa". Em đã không tin vào điều đó. Em chỉ mong đó chỉ là suy nghĩ nhất thời của anh và hôm sau thức dậy anh sẽ nói với em " anh chỉ nói đùa thôi em ak, anh vẫn còn yêu em".
Có lẽ từ nhỏ tới lúc đó chưa bao giờ em sợ mất một điều gì đó đến như vậy? Em đã cố gắng để có thể níu giữ lấy anh, để có thể anh đổi ý và quay trở lại bên em. Nhưng có lẽ tất cả mọi cố gắng của em chỉ càng làm anh ngày càng xa em. Em cảm nhận, sự xuất hiện của em luôn làm cho anh cảm thấy không thoải mái phải hok anh? Em càng cố gắng gần anh thì anh lại càng rời xa em.
Và rồi em đã quyết định, một quyết định mà em nghĩ rất khó khăn đối với em. Đó là rời xa anh mãi mãi! Rời xa anh, để anh có thể thấy thoải mái hơn, để anh có thể sống vui vẻ và hạnh phúc hơn, để nụ cười mà em vẫn khen là đẹp có thể xuất hiện thường xuyên hơn.
Không biết bao giờ em mới được gặp lại anh??? Có lẽ đúng như lời em đã từng nói với anh " Khi nào anh đám cưới chúng ta sẽ gặp lại nhau, và lúc đó anh nhớ giữ lời nhé ,anh sẽ giới thiệu với mọi người em là người yêu của anh, anh nhé!"
Có lẽ đây là món quà cuối cùng mà em dành tặng anh. Nhân ngày mà em luôn xem đây là ngày kỉ niệm quen nhau của hai chúng mình.
Anh còn nhớ hôm nay là ngày gì hok anh? Có lẽ chỉ có mình em là nhớ ngày này mà thôi phải hok anh? Đã từ lâu lắm rồi chuyện của anh và em đã không còn là điều mà anh phải quan tâm nhiều nữa rồi...
Trong suy nghĩ của em bây giờ chuyện của em và anh cứ như mới hôm qua ấy anh ak.....
Cái lần gặp nhau mà có thể xem là định mệnh ấy, thật vui phải hok anh? Lúc đó em thấy mình hồn nhiên biết bao, lần đầu tiên nắm tay anh mà chẳng thấy ngại tẹo nào. Nhưng cũng thú thật lúc đó em cũng chẳng nhớ nổi anh tên gì nữa, anh thì lại khác anh lại nhớ tên em. Chúng ta đã có một buổi tối làm quen thật vui đúng hok anh???
Em cũng hok ngờ tình cảm của chúng ta lại tiến triển nhanh đến như vậy??? Lúc đó em sợ lắm anh ak??? Sợ cái gì đến nhanh quá thì cũng sẽ đi rất nhanh. Nhưng anh và gia đình đã mang đến cho em niềm tin, niềm tin vào một tình yêu bền vững và một gia đình hạnh phúc.^^
Cái lần đầu tiên em về nhà anh, em rất lo và sợ biết bao? Em sợ gia đình anh sẽ không thương em, sẽ không chấp nhận cho em và anh quen nhau....Sợ nhiều điều lắm anh ak. Vì em đọc trên báo và thấy nhiều người dù yêu nhau như thế nào đi nữa nhưng gia đình mà không đồng ý thì họ cũng sẽ không thể nào đến với nhau một cách hạnh phúc được.
Nhưng mọi lo lắng của em đã không còn khi em gặp gỡ mọi người trong gia đình mình. Anh có một gia đình thật hạnh phúc. Ở bên mọi người em cảm nhận được cái gọi là không khí gia đình. Em đã rất vui vì mọi người đều rất yêu quí em và xem em như một thành viên của gia đình mình.
Nhưng rồi nỗi lo lại đến khi em phải đối mặt với gia đình mình. Em sợ gia đình em sẽ không yêu thương anh bằng gia đình anh đã yêu quý em. Em sợ sẽ gặp sự phản đối từ gia đình. Nhưng có lẽ ông trời cũng không phụ lòng con người đúng hok anh??? Em rất vui vì người khó tính như Ba em lại rất yêu quý anh, vì anh của em rất là dễ thương mà ^^.
Em thầm cảm ơn mọi người vì đã ủng hộ cho anh và em. Cảm ơn gia đình anh nhiều lắm!
Và rồi em tin, em tin rằng anh và em sẽ chẳng bao giờ rời xa nữa.
Nhưng có lẽ qui luật " cái gì đến nhanh thì sẽ đi nhanh và cái gì dễ dàng có được thì cũng mau chán " đúng phải hok anh???
Tình yêu của em và tình thương của hai bên gia đình vẫn không thể giúp em níu giữ lấy trái tim của anh??? Bao nhiêu lời yêu thương, bao nhiêu kỉ niệm, bao nhiêu thời gian để xây đắp cho tình cảm anh và em.....Tất cả, tất cả.......và tất cả phải dừng lại chỉ vì " Tình cảm anh dành cho em không còn là tình yêu nữa". Em đã không tin vào điều đó. Em chỉ mong đó chỉ là suy nghĩ nhất thời của anh và hôm sau thức dậy anh sẽ nói với em " anh chỉ nói đùa thôi em ak, anh vẫn còn yêu em".
Có lẽ từ nhỏ tới lúc đó chưa bao giờ em sợ mất một điều gì đó đến như vậy? Em đã cố gắng để có thể níu giữ lấy anh, để có thể anh đổi ý và quay trở lại bên em. Nhưng có lẽ tất cả mọi cố gắng của em chỉ càng làm anh ngày càng xa em. Em cảm nhận, sự xuất hiện của em luôn làm cho anh cảm thấy không thoải mái phải hok anh? Em càng cố gắng gần anh thì anh lại càng rời xa em.
Và rồi em đã quyết định, một quyết định mà em nghĩ rất khó khăn đối với em. Đó là rời xa anh mãi mãi! Rời xa anh, để anh có thể thấy thoải mái hơn, để anh có thể sống vui vẻ và hạnh phúc hơn, để nụ cười mà em vẫn khen là đẹp có thể xuất hiện thường xuyên hơn.
Không biết bao giờ em mới được gặp lại anh??? Có lẽ đúng như lời em đã từng nói với anh " Khi nào anh đám cưới chúng ta sẽ gặp lại nhau, và lúc đó anh nhớ giữ lời nhé ,anh sẽ giới thiệu với mọi người em là người yêu của anh, anh nhé!"
Có lẽ đây là món quà cuối cùng mà em dành tặng anh. Nhân ngày mà em luôn xem đây là ngày kỉ niệm quen nhau của hai chúng mình.
"Một sinh nhật thật đáng để nhớ phải hok anh?"
Thứ Sáu, 22 tháng 3, 2013
Nhật Kí
Người đăng: Unknown vào lúc 07:37 0 nhận xét
Thứ 6 ngày 22 tháng 03 năm 2013,
Đã bao lâu rồi em và anh không gặp nhau??? Anh có nhớ em không anh??? Không một ngày nào trôi qua mà em không nhớ đến anh.
Hôm nay em nhận được tin nhắn của mẹ. Chắc là mẹ giận và ghét em lắm phải hok anh??? Nhưng có bằng được với nỗi đau và nỗi nhớ của em bây giờ hok anh??? Em muốn lắm, muốn nói chuyện với mọi người, muốn gặp mọi người, muốn được ôm anh............nhưng có lẽ em không nên làm như vậy? Mọi người cần có thời gian để quên em và để anh có thể bắt đầu cho một mối quan hệ mới.
Tại vì em không tốt, em không có gì tài giỏi, cũng chẳng có gì nổi bật hơn so với những bạn gái của anh.....cái em có duy nhất chỉ dành cho anh đó là tình iu của em. Nhưng có lẽ nó chưa đủ để có thể níu giữ anh ở lại bên cạnh em.......vì vậy anh mới rời xa em.
Em không giận anh đâu anh ak??? Không phải em muốn làm người cao thượng đâu mà tại vì anh hoàn toàn xứng đáng có được người bạn gái tốt hơn em gấp trăm ngàn lần.Nói ra những lời này thật sự em đau lắm anh ak. Nhưng có lẽ em nên chấp nhận sự thật đúng hok anh???
Anh ơi, hôm nay em sợ lắm!Em sợ đánh mất bản thân mình quá....Em sợ em không còn là em nữa..........Em bắt đầu thấy sợ chính bản thân mình anh ak!!!!!!!!!!!
Khoảng thời gian có anh và mọi người bên cạnh có lẽ là khoảng thời hạnh phúc nhất của em. Em ước mình cũng có một gia đình như vậy thì hay biết mấy??? Nhiều lúc em còn ghen tị với anh nữa đó....
Nhưng giờ thì hết rồi phải hok anh??? Tất cả đã hết thật rồi phải hok anh??? Anh đâu cần em nữa???Cuộc sống của anh vẫn tốt nếu thiếu em????
Hãy sống hạnh phúc và vui vẻ nha mọi người!!!!!!!!!!!
Đã bao lâu rồi em và anh không gặp nhau??? Anh có nhớ em không anh??? Không một ngày nào trôi qua mà em không nhớ đến anh.
Hôm nay em nhận được tin nhắn của mẹ. Chắc là mẹ giận và ghét em lắm phải hok anh??? Nhưng có bằng được với nỗi đau và nỗi nhớ của em bây giờ hok anh??? Em muốn lắm, muốn nói chuyện với mọi người, muốn gặp mọi người, muốn được ôm anh............nhưng có lẽ em không nên làm như vậy? Mọi người cần có thời gian để quên em và để anh có thể bắt đầu cho một mối quan hệ mới.
Tại vì em không tốt, em không có gì tài giỏi, cũng chẳng có gì nổi bật hơn so với những bạn gái của anh.....cái em có duy nhất chỉ dành cho anh đó là tình iu của em. Nhưng có lẽ nó chưa đủ để có thể níu giữ anh ở lại bên cạnh em.......vì vậy anh mới rời xa em.
Em không giận anh đâu anh ak??? Không phải em muốn làm người cao thượng đâu mà tại vì anh hoàn toàn xứng đáng có được người bạn gái tốt hơn em gấp trăm ngàn lần.Nói ra những lời này thật sự em đau lắm anh ak. Nhưng có lẽ em nên chấp nhận sự thật đúng hok anh???
Anh ơi, hôm nay em sợ lắm!Em sợ đánh mất bản thân mình quá....Em sợ em không còn là em nữa..........Em bắt đầu thấy sợ chính bản thân mình anh ak!!!!!!!!!!!
Khoảng thời gian có anh và mọi người bên cạnh có lẽ là khoảng thời hạnh phúc nhất của em. Em ước mình cũng có một gia đình như vậy thì hay biết mấy??? Nhiều lúc em còn ghen tị với anh nữa đó....
Nhưng giờ thì hết rồi phải hok anh??? Tất cả đã hết thật rồi phải hok anh??? Anh đâu cần em nữa???Cuộc sống của anh vẫn tốt nếu thiếu em????
Hãy sống hạnh phúc và vui vẻ nha mọi người!!!!!!!!!!!
Em Nhớ Anh Nhiều Lắm!
Người đăng: Unknown vào lúc 04:24 0 nhận xét
Em sẽ không làm anh thấy ngột ngạt nữa, sẽ để anh thật thoải mái.........
Sao em thấy xa lạ quá hả anh??? Tim em lại nhói đau rồi. Linh cảm mách bảo với em như sắp mất anh thật rồi. . . .
Em sẽ để anh thật thoải mái. . . Em không làm phiền anh nữa. Em sẽ không trả lời tin nhắn của anh như trước đây nữa. Mà chỉ lặng lẽ ngồi đọc thật lâu cái tin nhắn ấy rồi suy nghĩ về anh mà thôi. Mỗi khi nhớ anh em sẽ không nhắn tin hay gọi điện cho anh nữa. Mà chỉ im lặng lướt qua tên anh trong danh bạ và đọc lại tất cả những tin nhắn iu thương mà anh đã dành cho em.
Em sẽ để anh thật thoải mái . . . Khi nào anh thật sự cần em thì anh hãy quay về bên em anh nhé !!!

Em sẽ mãi đứng đây chờ anh. Em sẽ sống tốt anh à, sống những ngày không có anh. Em sẽ làm được phải không anh ??? ..hihi..
Nhưng đôi khi em thấy buồn quá, tưởng chừng như không thể vượt qua . . . Ngày qua ngày em chỉ nghĩ về anh. Em buồn lắm nhưng em vẫn cười. Chỉ có điều nụ cười ấy đã không còn vô tư như trước nữa. Nó chua chát quá. Giờ nó chỉ đơn giản là một nụ cười giúp em che giấu đi nỗi đau trong tim em mà thôi.
Nhưng anh à !!! Em cũng là một con người bằng xương bằng thịt. Em cũng có những cảm xúc riêng của mình. Nhiều lúc em đã muốn khóc, khóc thật to để mong nỗi buồn kia theo giọt nước mắt ra ngoài. Giải phóng cho trái tim nhỏ bé của em.
Nhưng em đã không làm được, em đã không thể khóc nữa rồi. Em cũng không biết từ bao giờ nước mắt của em đã không còn ngập bờ mi. Hay phải chăng em là người vô cảm hay vì em đã quá đau hả anh ???
Nó không trào ra ngoài nữa. Có lẽ nào. . .nó chảy ngược mang nỗi đau của em vaò trong tim. . .
Ngày ngày em cứ nằm và nhìn vào điện thoại, danh bạ em lưu anh là "A.iu^^" nhìn rất dễ thương đúng hok anh, nhưng mỗi lần nhìn không hiểu sao tim em đau lắm anh ak! Nó nhoi nhói trong lồng ngực. Đau lắm anh biết không.??? Lúc đó em rất muốn nhắn tin cho anh, nhưng em sợ. . .sợ anh không muốn nói chuyện với em. Rồi thì em đành im lặng. . .
Không có anh thời gian trôi thật chậm. Biết đến bao giờ anh mới thật sự thoải mái đây. . .
Em nhớ anh. . . Nhớ rất nhiều. . . Có những lúc em như phát điên lên vậy. Đêm nào em cũng nằm mơ thấy anh, muốn được anh ôm vào lòng và em có thể vùi đầu vào lòng anh mà ngủ. Em ước lúc đó anh đến bên và nói với em rằng anh cần em, cuộc sống cuả anh cần em. . . Nhưng đó chỉ là giấc mơ riêng mình em. . . Em ngốc quá phải không anh ???
Haizz. . . . . .
Anh vô tâm thật, a có biết có một người đang rất đau vì anh không??? Người đó rất nhớ anh nhớ rất nhiều. . .anh biết không???
Nếu anh nghe được thì anh sẽ trả lời hoặc là " anh không biết" hoặc " em phải nói thì anh mới biết chứ " . . . . . .em biết anh là thế mà...
Tất cả chỉ là ngụy biện bởi vì anh là người rõ nhất mà.
Nhưng tại sao em lại ngốc vậy chứ, vẫn yêu anh ,yêu anh rất nhiều.
Em phải chờ rồi........chờ anh..........em chờ suốt cuộc đời.............
Có một người vẫn đứng đây .....vẫn chờ đợi.........vẫn hi vọng.........vẫn cười.........vẫn đau.....vẫn ngốc...........vẫn cô đơn.........vẫn yêu........nhưng không thể khóc......
Thứ Tư, 20 tháng 3, 2013
Lòng Tham
Người đăng: Unknown vào lúc 06:44 0 nhận xét
Là con người ai mà chẳng có lòng tham của riêng mình???
Chưa bao giờ con người biết thỏa mãn với những gì mà mình đang có. Kiếm được nhiều tiền ta lại muốn kiếm nhiều nhiều hơn nữa. Đã có một tình yêu rất chân thành của một người nhưng vẫn muốn đón nhận sự quan tâm, tình cảm từ một hoặc nhiều người con trai khác.
Nhưng lòng tham thì cũng nên có giới hạn???
Tiền kiếm được nhiều nhưng hãy kiếm bằng chính sức lao động của mình.Đừng vì kiếm tiền mà bất chấp thủ đoạn bất chấp tình nghĩa,giẫm đạp lên người khác mà đạt được mục đích của mình.
Tình cảm cũng thế, hãy biết trân trọng và nắm giữ những gì mà mình đang có. Bạn có thể may mắn hơn tôi, có được một người yêu thương và hết lòng vì bạn. Nhưng bạn còn mải mê với nhiều mối quan hệ khác. Tôi khuyên bạn, một lời khuyên chân thành từ con người khát khao được yêu thương. Hãy trân trọng và gìn giữ mối quan hệ hiện tại của mình, đừng vì một chút rung động mà đánh mất tình cảm bao nhiêu năm cùa mình.
Tôi luôn ước mình có thể được như bạn. Tôi ước gì tình cảm của người đó dành cho tôi cũng nhiều như người yêu của bạn dành cho bạn bây giờ.Lúc đó dù có chuyện gì xảy ra đi nữa tôi cũng sẽ khôg bao giờ để mất đi người yêu mình. Nhưng đời thì giống như 1 bộ phim còn chúng ta là những nhân vật chính của cuộc đời mình. Nên mỗi người 1 số phận đâu ai giống ai. Tôi chỉ muốn bạn biết một điều rằng bạn may mắn hơn tôi rất nhiều hãy giữ lấy.........
Chưa bao giờ con người biết thỏa mãn với những gì mà mình đang có. Kiếm được nhiều tiền ta lại muốn kiếm nhiều nhiều hơn nữa. Đã có một tình yêu rất chân thành của một người nhưng vẫn muốn đón nhận sự quan tâm, tình cảm từ một hoặc nhiều người con trai khác.
Nhưng lòng tham thì cũng nên có giới hạn???
Tiền kiếm được nhiều nhưng hãy kiếm bằng chính sức lao động của mình.Đừng vì kiếm tiền mà bất chấp thủ đoạn bất chấp tình nghĩa,giẫm đạp lên người khác mà đạt được mục đích của mình.
Tình cảm cũng thế, hãy biết trân trọng và nắm giữ những gì mà mình đang có. Bạn có thể may mắn hơn tôi, có được một người yêu thương và hết lòng vì bạn. Nhưng bạn còn mải mê với nhiều mối quan hệ khác. Tôi khuyên bạn, một lời khuyên chân thành từ con người khát khao được yêu thương. Hãy trân trọng và gìn giữ mối quan hệ hiện tại của mình, đừng vì một chút rung động mà đánh mất tình cảm bao nhiêu năm cùa mình.
Tôi luôn ước mình có thể được như bạn. Tôi ước gì tình cảm của người đó dành cho tôi cũng nhiều như người yêu của bạn dành cho bạn bây giờ.Lúc đó dù có chuyện gì xảy ra đi nữa tôi cũng sẽ khôg bao giờ để mất đi người yêu mình. Nhưng đời thì giống như 1 bộ phim còn chúng ta là những nhân vật chính của cuộc đời mình. Nên mỗi người 1 số phận đâu ai giống ai. Tôi chỉ muốn bạn biết một điều rằng bạn may mắn hơn tôi rất nhiều hãy giữ lấy.........
"Nhớ gia đình nhiều lắm, mọi người cũng phải nhớ con nha"
Thứ Ba, 19 tháng 3, 2013
Kí Ức Tràn Về
Người đăng: Unknown vào lúc 08:58 0 nhận xét
Anh ak ,
Em đã quyết tâm quên anh, vậy mà tại sao vẫn không được anh nhỉ????????? Càng cố quên em lại nhớ đến anh nhiều hơn nữa. Anh thì sướng hơn em rồi, anh không phải nhớ em, không phải đi qua những nơi mà e với anh đã từng có những kỉ niệm. Hôm nay em đã đi dạo trong phú mỹ hưng, đã lâu rồi em không vào đây, đã lâu rồi em chẳng đi qua cái nơi mà lần đầu tiên em với anh đi dạo, cái nơi mà lần đầu tiên em đã nhận được một món quà từ anh. Bỗng chợt nước mắt em lăn dài, khóc cho nỗi nhớ của em, khóc cho mối tình của chúng ta.
Anh ak,
Em sợ lắm, sợ cảm giác mất anh, sợ cảm giác bây giờ cái cảm giác chẳng còn có anh bên cạnh em nữa.
Em nhớ lắm cái ôm từ anh, nhớ bàn tay của anh nắm lấy tay em thật ấm biết bao, nhớ nụ cười nhớ những lúc chúng ta ở bên nhau.
Anh ak,
Anh hãy mau quay trở về bên em như ngày xưa được không anh.Em sợ em sẽ không còn là chính mình nữa trong cuộc sống đầy chon chen và phức tạp này. Mất đi anh, em như mất đi chỗ dựa duy nhất . Mất đi anh em như mất đi cảm xúc.
Anh ak,em nhớ anh nhiều lắm!
Hồ Chí Minh Ngày 19/03/2013
Em đã quyết tâm quên anh, vậy mà tại sao vẫn không được anh nhỉ????????? Càng cố quên em lại nhớ đến anh nhiều hơn nữa. Anh thì sướng hơn em rồi, anh không phải nhớ em, không phải đi qua những nơi mà e với anh đã từng có những kỉ niệm. Hôm nay em đã đi dạo trong phú mỹ hưng, đã lâu rồi em không vào đây, đã lâu rồi em chẳng đi qua cái nơi mà lần đầu tiên em với anh đi dạo, cái nơi mà lần đầu tiên em đã nhận được một món quà từ anh. Bỗng chợt nước mắt em lăn dài, khóc cho nỗi nhớ của em, khóc cho mối tình của chúng ta.
Anh ak,
Em sợ lắm, sợ cảm giác mất anh, sợ cảm giác bây giờ cái cảm giác chẳng còn có anh bên cạnh em nữa.
Em nhớ lắm cái ôm từ anh, nhớ bàn tay của anh nắm lấy tay em thật ấm biết bao, nhớ nụ cười nhớ những lúc chúng ta ở bên nhau.
Anh ak,
Anh hãy mau quay trở về bên em như ngày xưa được không anh.Em sợ em sẽ không còn là chính mình nữa trong cuộc sống đầy chon chen và phức tạp này. Mất đi anh, em như mất đi chỗ dựa duy nhất . Mất đi anh em như mất đi cảm xúc.
Anh ak,em nhớ anh nhiều lắm!
Hồ Chí Minh Ngày 19/03/2013
Chủ Nhật, 17 tháng 3, 2013
Mong Ưóc Nhỏ Nhoi
Người đăng: Unknown vào lúc 06:46 0 nhận xét
Mình đã chỉnh sửa một số ý để đúng với câu chuyện của mình! Mong tác giả đừng giận nhé ^^. Mình ghen tị với cô gái trong câu chuyện....Kết thúc của mình không giống như câu chuyện này, nhưng đó là điều mà mình luôn hi vọng. Xem như đây giấc mơ của riêng mình vậy.
Anh ak, đã là ngày thứ 22 rồi. Em nhớ anh nhiều lắm!Em không biết liệu mình có thể chịu đựng được bao nhiêu lâu nữa???Nếu bây giờ anh đang sống vui vẻ và hạnh phúc thì em chấp nhận biến mất khỏi cuộc sống của anh mãi mãi.
""Tháng sáu, trời mưa tằm tã. Anh và cô cùng nhau ngồi trong một quán vắng. Một năm trôi qua, tình cảm giữa anh và cô dường như đã nhạt nhòa đi. Hai tuần nay, cô đã cảm nhận được điều đó. Anh cứ bận suốt, anh không dành thời gian cho cô. Ít nhắn tin, ít gọi điện. Thỉnh thoảng chỉ đi chơi với nhau được vài tiếng. Và ngày hôm nay, cô đã biết chuyện gì… sẽ xảy ra. Anh bảo có chuyện quan trọng, với tất cả những gì hiện giờ, chuyện quan trọng chỉ có thể là… chia tay.
"Em này!" – Anh khẽ gọi.
"Vâng, em nghe!"
"Chúng ta quen nhau cũng được một năm rồi nhỉ?"
"Một năm, ba tháng, hai mươi bảy ngày."
"Ừ, anh không đếm cặn kẽ vậy đâu." – Anh cười nhẹ và nói. – "Em nghĩ ngần ấy thời gian, đã là dài chưa?"
"Em không biết!" – Đôi tay cô nắm chặt vào váy, mặt cúi xuống nhìn những giọt nước lăn trên thành ly. Cô bần thần.
"Anh thấy nó rất dài rồi.Và anh nghĩ…" – Anh từ tốn nói rồi khẽ ngựng lại nhìn cô. Đôi mắt anh se lại một nỗi sợ sệt. Có lẽ sợ người con gái mỏng manh trước anh sẽ không chịu nổinhững lời tiếp theo.
"Sao anh không nói tiếp?"– Cô ngước lên nhìn anh, ánh mắt thoang thoảng ánh lên vì chút lệ nhòa.
Anh nhẹ nhàng sờ lên đôi má cô, vuốt ve. Anh nhìn sâu vào đôi mắt cô. Xong, anh nói.
"Mình dừng lại… nha em!"
Câu nói của anh cất lên, như dòng điện hàng triệu vôn làm tê liệt trái tim cô. Cứng đơ. Dù cô đã chuẩn bị tinh thần, nhưng vẫn chưa đủ để khỏi bàng hoàng ngay lúc này. Đầu óc cô như rối bời vậy, côkhông biết nên nói gì, làm gì ngay lúc này. Khẽ nhìn anh, anh ngoảnh đi nhìn ra bên ngoài trời mưa tằm tả.
"Vậy là chia tay đúng không anh?" – Cô yếu ớt nói.
"À, không! Đừng nghĩ như thế, hãy nghĩ rằng chỉ là kết thúc một đoạn đường thôi." – Anh ôn tồn và bảo.
***
Cô im lặng, gồng mình để kìm nén những giọtnước mắt đang muốn bung trào ra. Tuy vậy, cô vẫn vô ý để rơi vài giọt nước nhỏ.Và anh thấy, anh bồn chồn. Anh bối rối không biết liệu điều mình đang làm làđúng hay sai?
"Để anh đưa em về!" – Anhđứng lên và đưa tay ra.
Cô gật đầu và ngại ngùng nắm lấy tay anh.Bước ra quán, anh nhẹ nhàng khoác lên cô chiếc áo khoác của anh. Anh cứ làm nhưthể, chẳng có chuyện gì vừa xảy ra.
Ngồi đằng sau anh ngay lúc này, cô thấy thậtquá đỗi xa lạ. Vẫn ngồi sát, tay vẫn ôm eo anh, đầu vẫn tựa vào lưng anh. Nhưngcảm xúc thì khác, cảm xúc ngay lúc này là cảm xúc của lần cuối, lần cuối đượcgần anh như thế. Lợi dụng mưa lớn lúc này, cô thả lỏng đôi mi để cho những giọt nước trào ra, anh sẽ không biết được. Nhưng cô lầm, anh biết rằng cô đang khócsau lưng anh, vì mưa không ấm như thế. Một cảm giác tội lỗi ở trong anh, anhnhớ lời hứa của mình là sẽ không làm cô phải rơi nước mắt. Nhưng, anh phải đànhthôi…
Phút chốc đã đến nhà cô. Cô muốn thời gian chậm lại đôi chút, để có thể gần anh thêm vài giây ngắn ngủi. Cô ngậm ngùi bước xuống xe rồi quay lưng chạy vào nhà. Cô không muốn anh thấy đôi mắt đỏ hoe của mình, cô sợ nhận được sự thương hại từ anh. Đợi cho khi tiếng xe nhỏ đi là lúc anh đã chạy xa, cô mới bước ra cửa và đứng nhìn anh. Anh đang xa cô, xa dần xa dần, hình bóng anh từ từ thành một chấm đen rồi vụt mất. Ngửa mặt lên để hứng những giọt nước mưa, đôi mắt cô chớp chớp, trong lòng thầm nghĩ "Mình đã mất anh rồi! Mất anh tức thì."
***
Bước vào phòng và nằm. Lát sau cô nhận được một tin nhắn… từ anh.
"Em nhớ tắm lại bằng nước ấm,kẻo lại bị bệnh. Nếu thấy nhức đầu thì uống một viên panadol đi."
Nhìn những dòng tin nhắn của anh. Cô thật sự rất khó chịu. Cô liền nhắn tin lại cho anh – "Mình chia tay rồi mà, đừng quantâm em nữa thì em sẽ thấy dễ chịu hơn. Tại sao anh lại nhẫn tâm đến vậy, anh nghĩ e…" – Rồi lập tức xóa đi và tắt điện thoại.
Nhìn lên trần nhà, cô nghĩ về tất cả. Nhữnglần uống nước cùng nhau, những lần cùng đi xem phim, những lần dạo phố anh và cô tay trong tay,… tất cả trong hơn hai năm qua giờ đã không còn nữa, tan biến như mây như khói. Và cô khóc, nụ cười thuở còn bên anh giờ thì đã tan và biến đổi thành một chất lỏng có vị mặn ở môi và vị đắng ngay trong tim.
***
Xung quanh cô là một không gian xa lạ. Cô vừa đi vừa sợ hãi. Không có một thứ gì ở đây. Đi được một đoạn ngắn, những âm thanh vang lên ở mọi phía…
"Mình dừng lại… nha em!", "Đừng nghĩ như thế,hãy nghĩ rằng chỉ là kết thúc một đoạn đường thôi."
Giật mình tỉnh giấc. Cô đã ngủ và mơ lúc nào chẳng hay. Thật là ám ảnh, những lời nói ấy thật đáng sợ với cô. Nhìn ra phía cửa sổ, nhẹ nhàng đưa đôi tay lên để những tia nắng len qua những kẽ tay. Vầng mắt cô óng ánh bởi những giọt lệ khô đêm qua. Ngày hôm nay, ngày một kẻ sẽ phải tập từ bỏ thói quen có người yêu bên cạnh.
***
Lặng lẽ thu gom những đồ đạc lưu giữ kỉ niệmngày xưa của cô và anh. Thật khó khăn, khi đặt tất cả vào hộc tủ. Những món quà mà anh đã tặng, cái gối có hình mặt cười, món quà sinh nhật đầy ý nghĩa . Cô trân trọng từng thứ, nhẹ nhàng sờ nắn rồi đặt vào đặt vào hộc tủ. Xem lại những tấm ảnh của cả hai, cô cười. Rồi nhanh chóng, nụ cười ấy tắt đi thay vào đó là đôi mắt vô cùng ảm đạm.
Cô gọi điện thoại cho bạn mình, cô giờ đây rất cần một người để chia sẻ.
"Alo, gì vậy bà?"
"Tao và anh ta… chia tay rồi."
"Ồ, vậy hả, chia tay có lãng mạn như phim Hàn không?"
"Sao mày, có cái thái độ không quan tâm vậy?" – Cô nhăn mặt lại.
"Ơ, sorry sorry! Tại tao…ờ mà thôi cũng đừng buồn nữa, kệ đi!"
"Sao thôi buồn nhanh vậy được, tao có nhiều suy nghĩ, tao cần tâm sự."
"Ừm, gọi 1080, con mẹ tổng đài khoái tâm sự lắm."
"Này, bây giờ cả mày nữa…"– Cô tức tối và hét vào điện thoại
Ấm ức tắt máy, cô thừ người nhìn xuống đất. Chả lẽ cả thế giới đang rời bỏ cô sao? Dòng suy nghĩ của cô chợt bị ngắt bởi điện thoại reo. Nhìn vào điện thoại, là anh. Không ngần ngại gì, cô liền bắt máy, mặt mày tươi tỉnh ra. Cô nghĩ anh đã thay đổi ý định và gọi cho cô để quay lại.
"Alo, em hả?"
"Vâng, em đây!"
"À, hôm qua anh…"
"Sao anh?" – Cô run run giọng, một ánh sáng lé loi trong đôi mắt cô
"Anh chưa lấy cái áo khoác, em cho anh lấy lại nhé!"
"…" – Nỗi buồn và thất vọng tràn trề trong cô sau khi nghe được lý do anh gọi lại.
"Alo!"
"À, vâng."
"Vậy giờ anh qua lấy, em đem xuống cho anh nhé!"
"Vâng."
Cô tự trách mình sao ngốc thế. Anh giờ khôngcòn tình cảm với mình nữa, anh sẽ không quay lại nữa đâu. Đừng mơ mộng nữa. Tất cả đã hoàn toàn kết thúc rồi.
***
"Alo!"
"Anh tới rồi!"
"Vâng, em xuống ngay."
Bước ra ngoài, cô quay đi quay lại để kiếm anh, thì chẳng thấy ai. Ngẩn ngơ một hồi cô quay vào nhà. Đi được nửa bước thìđiện thoại vang lên.
"Alo!" – Không có ai trả lời! – "Alo!"
Bỗng nhiên dưới chân cô có vật gì đó đangchạm nhẹ vào. Nhìn xuống thì cô thấy một chú chó nhỏ. Trên nó có một mảnh giấycó chữ "Đi theo tôi và đừng hỏi để làm gì!"
"Đi theo mày sao?" – Cô ngồi quỳ xuống đặt tay lên đùi và hỏi chú chó ấy. Nó vẫy đuôi rồi chạy đi. –"Này!" – Và cô vô thức chạy theo dù không hiểu chuyện gì xảy ra.
Chú chó dẫn cô vào một công viên gần nhà rồi chạy đi đâu biến mất. Nhìn quanh tìm chú chó thì có một đứa bé gái nhỏ nhắn chạy đến và gọi cô.
"Cô ơi! Cái này của cô nè!"
Nó chuyền cho cô một phong bì rồi chạy vụt đi. Cô nhìn theo lạ lẫm. Mở phong bì ra thì cô thấy có một mảnh giấy hình trái tim với chữ "WILL YOU". Cô ngờ nghệch chưa hiểu ra chuyện gì thì lại có một đám những thanh niên dân hip-hop đến gần chỗ cô và bật nhạc nhảy. Một anh chàng nhảy những vũ điệu sexy rồi rút không biết từ đâu ra một đóa hoa hồng. Cô ngạc nhiên nhận lấy. Để ý, cô thấy trong những cánh hoa có nhét một cuộn giấy nhỏ.Mở ra, thì đó là chữ "MARRY". Cô bắt đầulờ mờ đoán được một điều gì đó. Cuộn tờ giấy lại và ngước lên và bất ngờ. Trướcmặt cô là một chiếc bong bóng hình trái tim màu hồng với một chữ to đùng trên đấy"ME". Và bất ngờ hơn nữa, đằng sau chiếc bong bóng ấy chính là… anh. Cô bịt miệng lại, đôi mắt trợn tròng. Ngay khoảnh khắc ấy, những đám thanh niên bật nhạc Marry me của Mr.Siro lên. Cô không biết gì đang xảy ra. Vừa hôm qua, anh và cô đã chia tay mà. Cô đang mơ sao??? Anh nhẹ nhàng chuyền vào tay cô chiếc bong bóng ấy, rồi mỉm cười và chích bể nó. Cô giật mình và bẵng người lên. Anh khẽ quỳ một chân xuống và cầm sợi dây cột bong bóng lên. Thì ra có một chiếcnhẫn đã được cột sẵn trong chiếc bong bóng ấy. Anh cầm chiếc nhẫn và ngước nhìncô bảo.
"Lấy anh nhé em yêu. Bốnnăm qua đối với anh là rất đủ dài để chúng ta đến với nhau như thế này."
Cô chưa kịp nói gì, thì người bạn của cô từđâu xuất hiện và cầm máy quay bước ra. Cô nàng vừa quay vừa nói.
"Sorry cưng nhé, sáng nay tại không muốn làm lộ kế hoạch này nên hơi vô duyên. Cứ tiếp tục đi, đừng quan tâm tao."
Cô quay lại nhìn anh.
"Vậy hôm qua không phải là chia tay sao?"
"Anh có bảo là mình chia tay nhau sao."
"Lạy chúa! Anh đã dựng nên tất cả!"
Anh mỉm cười nháy mắt với cô.
"Em không mơ chứ?"
"Tất nhiên!" – Anh lại cười.
"Này đồng ý đi chứ, máy quay sắp hết pin rồi!!!" – Cô bạn nhắc khẽ bạn mình.
Những thanh niên nhảy hip-hop và cả nhữngngười xung quanh đều hô vang "Đồng ý, đồng ý!"
"Em… em!"
"Em không sẵn sàng sao?Vậy chúng ta đợi thêm vậy?" – Anh chau mày nói.
"KHÔNG! Em đồng ý!"
Nói xong cô ôm chầm lấy anh. Hết thảy mọi người đều vỗ tay tán thưởng cho đôi uyên ương. Anh nhẹ nhàng hôn lên trán cô rồi đeo nhẫn lên đôi tay cô. Anh và cô tựa đầu vào nhau, họ cười trong hạnhphúc.
"Nhưng anh đã bảo… mình nên dừng lại mà?"
"Dừng, chỉ là tạm nghỉ sau một chặng đường dài để lấy sức cho chặng đường tiếp. Anh có bảo là dừng lại luôn đâu!"
"Và anh cũng bảo là kếtthúc?"
"Ừ, vì ta phải kết thúc đoạn đường tình yêu để đi qua con đường hạnh phúc. Em có thấy con đường nào đi mãi không hết không?"
"Nhưng…"
"Tin anh nhé, hãy nắm tay anh. Anh sẽ yêu thương em suốt cuộc đời này."
Cô bối rối, đôi má ửng đỏ. Thật sự quá đỗi bất ngờ, cứ như một giấc mơ. Nhìn vào đôi mắt anh, đôi mắt ấy chứa chan một tình yêu rực cháy thăng hoa.
"Vâng… em tin! Mà này, anhđã lừa em một vố, anh có biết rằng là em rất đau khổ…"
Anh ngắt lời cô bằng một nụ hôn.
"Anh sẽ đền sau, nhé!"
"Đáng ghét!"
"Ê này chú rể tương lai,làm lại được không, vừa rồi tui chưa bấm nút quay!" – Cô bạn phá ngang giây phút thân mật của họ.
"CÁI GÌ? ĐÙA À?" – Cả hai người họ và những người thanh niên nhảy hip-hop đồng thanh đáp.
"Ừ, đùa đấy!" – Nói xongcô bạn cười ha hả, tất cả ngơ ngác một hồi rồi cười theo.""
Anh ak, đã là ngày thứ 22 rồi. Em nhớ anh nhiều lắm!Em không biết liệu mình có thể chịu đựng được bao nhiêu lâu nữa???Nếu bây giờ anh đang sống vui vẻ và hạnh phúc thì em chấp nhận biến mất khỏi cuộc sống của anh mãi mãi.
""Tháng sáu, trời mưa tằm tã. Anh và cô cùng nhau ngồi trong một quán vắng. Một năm trôi qua, tình cảm giữa anh và cô dường như đã nhạt nhòa đi. Hai tuần nay, cô đã cảm nhận được điều đó. Anh cứ bận suốt, anh không dành thời gian cho cô. Ít nhắn tin, ít gọi điện. Thỉnh thoảng chỉ đi chơi với nhau được vài tiếng. Và ngày hôm nay, cô đã biết chuyện gì… sẽ xảy ra. Anh bảo có chuyện quan trọng, với tất cả những gì hiện giờ, chuyện quan trọng chỉ có thể là… chia tay.
"Em này!" – Anh khẽ gọi.
"Vâng, em nghe!"
"Chúng ta quen nhau cũng được một năm rồi nhỉ?"
"Một năm, ba tháng, hai mươi bảy ngày."
"Ừ, anh không đếm cặn kẽ vậy đâu." – Anh cười nhẹ và nói. – "Em nghĩ ngần ấy thời gian, đã là dài chưa?"
"Em không biết!" – Đôi tay cô nắm chặt vào váy, mặt cúi xuống nhìn những giọt nước lăn trên thành ly. Cô bần thần.
"Anh thấy nó rất dài rồi.Và anh nghĩ…" – Anh từ tốn nói rồi khẽ ngựng lại nhìn cô. Đôi mắt anh se lại một nỗi sợ sệt. Có lẽ sợ người con gái mỏng manh trước anh sẽ không chịu nổinhững lời tiếp theo.
"Sao anh không nói tiếp?"– Cô ngước lên nhìn anh, ánh mắt thoang thoảng ánh lên vì chút lệ nhòa.
Anh nhẹ nhàng sờ lên đôi má cô, vuốt ve. Anh nhìn sâu vào đôi mắt cô. Xong, anh nói.
"Mình dừng lại… nha em!"
Câu nói của anh cất lên, như dòng điện hàng triệu vôn làm tê liệt trái tim cô. Cứng đơ. Dù cô đã chuẩn bị tinh thần, nhưng vẫn chưa đủ để khỏi bàng hoàng ngay lúc này. Đầu óc cô như rối bời vậy, côkhông biết nên nói gì, làm gì ngay lúc này. Khẽ nhìn anh, anh ngoảnh đi nhìn ra bên ngoài trời mưa tằm tả.
"Vậy là chia tay đúng không anh?" – Cô yếu ớt nói.
"À, không! Đừng nghĩ như thế, hãy nghĩ rằng chỉ là kết thúc một đoạn đường thôi." – Anh ôn tồn và bảo.
***
Cô im lặng, gồng mình để kìm nén những giọtnước mắt đang muốn bung trào ra. Tuy vậy, cô vẫn vô ý để rơi vài giọt nước nhỏ.Và anh thấy, anh bồn chồn. Anh bối rối không biết liệu điều mình đang làm làđúng hay sai?
"Để anh đưa em về!" – Anhđứng lên và đưa tay ra.
Cô gật đầu và ngại ngùng nắm lấy tay anh.Bước ra quán, anh nhẹ nhàng khoác lên cô chiếc áo khoác của anh. Anh cứ làm nhưthể, chẳng có chuyện gì vừa xảy ra.
Ngồi đằng sau anh ngay lúc này, cô thấy thậtquá đỗi xa lạ. Vẫn ngồi sát, tay vẫn ôm eo anh, đầu vẫn tựa vào lưng anh. Nhưngcảm xúc thì khác, cảm xúc ngay lúc này là cảm xúc của lần cuối, lần cuối đượcgần anh như thế. Lợi dụng mưa lớn lúc này, cô thả lỏng đôi mi để cho những giọt nước trào ra, anh sẽ không biết được. Nhưng cô lầm, anh biết rằng cô đang khócsau lưng anh, vì mưa không ấm như thế. Một cảm giác tội lỗi ở trong anh, anhnhớ lời hứa của mình là sẽ không làm cô phải rơi nước mắt. Nhưng, anh phải đànhthôi…
Phút chốc đã đến nhà cô. Cô muốn thời gian chậm lại đôi chút, để có thể gần anh thêm vài giây ngắn ngủi. Cô ngậm ngùi bước xuống xe rồi quay lưng chạy vào nhà. Cô không muốn anh thấy đôi mắt đỏ hoe của mình, cô sợ nhận được sự thương hại từ anh. Đợi cho khi tiếng xe nhỏ đi là lúc anh đã chạy xa, cô mới bước ra cửa và đứng nhìn anh. Anh đang xa cô, xa dần xa dần, hình bóng anh từ từ thành một chấm đen rồi vụt mất. Ngửa mặt lên để hứng những giọt nước mưa, đôi mắt cô chớp chớp, trong lòng thầm nghĩ "Mình đã mất anh rồi! Mất anh tức thì."
***
Bước vào phòng và nằm. Lát sau cô nhận được một tin nhắn… từ anh.
"Em nhớ tắm lại bằng nước ấm,kẻo lại bị bệnh. Nếu thấy nhức đầu thì uống một viên panadol đi."
Nhìn những dòng tin nhắn của anh. Cô thật sự rất khó chịu. Cô liền nhắn tin lại cho anh – "Mình chia tay rồi mà, đừng quantâm em nữa thì em sẽ thấy dễ chịu hơn. Tại sao anh lại nhẫn tâm đến vậy, anh nghĩ e…" – Rồi lập tức xóa đi và tắt điện thoại.
Nhìn lên trần nhà, cô nghĩ về tất cả. Nhữnglần uống nước cùng nhau, những lần cùng đi xem phim, những lần dạo phố anh và cô tay trong tay,… tất cả trong hơn hai năm qua giờ đã không còn nữa, tan biến như mây như khói. Và cô khóc, nụ cười thuở còn bên anh giờ thì đã tan và biến đổi thành một chất lỏng có vị mặn ở môi và vị đắng ngay trong tim.
***
Xung quanh cô là một không gian xa lạ. Cô vừa đi vừa sợ hãi. Không có một thứ gì ở đây. Đi được một đoạn ngắn, những âm thanh vang lên ở mọi phía…
"Mình dừng lại… nha em!", "Đừng nghĩ như thế,hãy nghĩ rằng chỉ là kết thúc một đoạn đường thôi."
Giật mình tỉnh giấc. Cô đã ngủ và mơ lúc nào chẳng hay. Thật là ám ảnh, những lời nói ấy thật đáng sợ với cô. Nhìn ra phía cửa sổ, nhẹ nhàng đưa đôi tay lên để những tia nắng len qua những kẽ tay. Vầng mắt cô óng ánh bởi những giọt lệ khô đêm qua. Ngày hôm nay, ngày một kẻ sẽ phải tập từ bỏ thói quen có người yêu bên cạnh.
***
Lặng lẽ thu gom những đồ đạc lưu giữ kỉ niệmngày xưa của cô và anh. Thật khó khăn, khi đặt tất cả vào hộc tủ. Những món quà mà anh đã tặng, cái gối có hình mặt cười, món quà sinh nhật đầy ý nghĩa . Cô trân trọng từng thứ, nhẹ nhàng sờ nắn rồi đặt vào đặt vào hộc tủ. Xem lại những tấm ảnh của cả hai, cô cười. Rồi nhanh chóng, nụ cười ấy tắt đi thay vào đó là đôi mắt vô cùng ảm đạm.
Cô gọi điện thoại cho bạn mình, cô giờ đây rất cần một người để chia sẻ.
"Alo, gì vậy bà?"
"Tao và anh ta… chia tay rồi."
"Ồ, vậy hả, chia tay có lãng mạn như phim Hàn không?"
"Sao mày, có cái thái độ không quan tâm vậy?" – Cô nhăn mặt lại.
"Ơ, sorry sorry! Tại tao…ờ mà thôi cũng đừng buồn nữa, kệ đi!"
"Sao thôi buồn nhanh vậy được, tao có nhiều suy nghĩ, tao cần tâm sự."
"Ừm, gọi 1080, con mẹ tổng đài khoái tâm sự lắm."
"Này, bây giờ cả mày nữa…"– Cô tức tối và hét vào điện thoại
Ấm ức tắt máy, cô thừ người nhìn xuống đất. Chả lẽ cả thế giới đang rời bỏ cô sao? Dòng suy nghĩ của cô chợt bị ngắt bởi điện thoại reo. Nhìn vào điện thoại, là anh. Không ngần ngại gì, cô liền bắt máy, mặt mày tươi tỉnh ra. Cô nghĩ anh đã thay đổi ý định và gọi cho cô để quay lại.
"Alo, em hả?"
"Vâng, em đây!"
"À, hôm qua anh…"
"Sao anh?" – Cô run run giọng, một ánh sáng lé loi trong đôi mắt cô
"Anh chưa lấy cái áo khoác, em cho anh lấy lại nhé!"
"…" – Nỗi buồn và thất vọng tràn trề trong cô sau khi nghe được lý do anh gọi lại.
"Alo!"
"À, vâng."
"Vậy giờ anh qua lấy, em đem xuống cho anh nhé!"
"Vâng."
Cô tự trách mình sao ngốc thế. Anh giờ khôngcòn tình cảm với mình nữa, anh sẽ không quay lại nữa đâu. Đừng mơ mộng nữa. Tất cả đã hoàn toàn kết thúc rồi.
***
"Alo!"
"Anh tới rồi!"
"Vâng, em xuống ngay."
Bước ra ngoài, cô quay đi quay lại để kiếm anh, thì chẳng thấy ai. Ngẩn ngơ một hồi cô quay vào nhà. Đi được nửa bước thìđiện thoại vang lên.
"Alo!" – Không có ai trả lời! – "Alo!"
Bỗng nhiên dưới chân cô có vật gì đó đangchạm nhẹ vào. Nhìn xuống thì cô thấy một chú chó nhỏ. Trên nó có một mảnh giấycó chữ "Đi theo tôi và đừng hỏi để làm gì!"
"Đi theo mày sao?" – Cô ngồi quỳ xuống đặt tay lên đùi và hỏi chú chó ấy. Nó vẫy đuôi rồi chạy đi. –"Này!" – Và cô vô thức chạy theo dù không hiểu chuyện gì xảy ra.
Chú chó dẫn cô vào một công viên gần nhà rồi chạy đi đâu biến mất. Nhìn quanh tìm chú chó thì có một đứa bé gái nhỏ nhắn chạy đến và gọi cô.
"Cô ơi! Cái này của cô nè!"
Nó chuyền cho cô một phong bì rồi chạy vụt đi. Cô nhìn theo lạ lẫm. Mở phong bì ra thì cô thấy có một mảnh giấy hình trái tim với chữ "WILL YOU". Cô ngờ nghệch chưa hiểu ra chuyện gì thì lại có một đám những thanh niên dân hip-hop đến gần chỗ cô và bật nhạc nhảy. Một anh chàng nhảy những vũ điệu sexy rồi rút không biết từ đâu ra một đóa hoa hồng. Cô ngạc nhiên nhận lấy. Để ý, cô thấy trong những cánh hoa có nhét một cuộn giấy nhỏ.Mở ra, thì đó là chữ "MARRY". Cô bắt đầulờ mờ đoán được một điều gì đó. Cuộn tờ giấy lại và ngước lên và bất ngờ. Trướcmặt cô là một chiếc bong bóng hình trái tim màu hồng với một chữ to đùng trên đấy"ME". Và bất ngờ hơn nữa, đằng sau chiếc bong bóng ấy chính là… anh. Cô bịt miệng lại, đôi mắt trợn tròng. Ngay khoảnh khắc ấy, những đám thanh niên bật nhạc Marry me của Mr.Siro lên. Cô không biết gì đang xảy ra. Vừa hôm qua, anh và cô đã chia tay mà. Cô đang mơ sao??? Anh nhẹ nhàng chuyền vào tay cô chiếc bong bóng ấy, rồi mỉm cười và chích bể nó. Cô giật mình và bẵng người lên. Anh khẽ quỳ một chân xuống và cầm sợi dây cột bong bóng lên. Thì ra có một chiếcnhẫn đã được cột sẵn trong chiếc bong bóng ấy. Anh cầm chiếc nhẫn và ngước nhìncô bảo.
"Lấy anh nhé em yêu. Bốnnăm qua đối với anh là rất đủ dài để chúng ta đến với nhau như thế này."
Cô chưa kịp nói gì, thì người bạn của cô từđâu xuất hiện và cầm máy quay bước ra. Cô nàng vừa quay vừa nói.
"Sorry cưng nhé, sáng nay tại không muốn làm lộ kế hoạch này nên hơi vô duyên. Cứ tiếp tục đi, đừng quan tâm tao."
Cô quay lại nhìn anh.
"Vậy hôm qua không phải là chia tay sao?"
"Anh có bảo là mình chia tay nhau sao."
"Lạy chúa! Anh đã dựng nên tất cả!"
Anh mỉm cười nháy mắt với cô.
"Em không mơ chứ?"
"Tất nhiên!" – Anh lại cười.
"Này đồng ý đi chứ, máy quay sắp hết pin rồi!!!" – Cô bạn nhắc khẽ bạn mình.
Những thanh niên nhảy hip-hop và cả nhữngngười xung quanh đều hô vang "Đồng ý, đồng ý!"
"Em… em!"
"Em không sẵn sàng sao?Vậy chúng ta đợi thêm vậy?" – Anh chau mày nói.
"KHÔNG! Em đồng ý!"
Nói xong cô ôm chầm lấy anh. Hết thảy mọi người đều vỗ tay tán thưởng cho đôi uyên ương. Anh nhẹ nhàng hôn lên trán cô rồi đeo nhẫn lên đôi tay cô. Anh và cô tựa đầu vào nhau, họ cười trong hạnhphúc.
"Nhưng anh đã bảo… mình nên dừng lại mà?"
"Dừng, chỉ là tạm nghỉ sau một chặng đường dài để lấy sức cho chặng đường tiếp. Anh có bảo là dừng lại luôn đâu!"
"Và anh cũng bảo là kếtthúc?"
"Ừ, vì ta phải kết thúc đoạn đường tình yêu để đi qua con đường hạnh phúc. Em có thấy con đường nào đi mãi không hết không?"
"Nhưng…"
"Tin anh nhé, hãy nắm tay anh. Anh sẽ yêu thương em suốt cuộc đời này."
Cô bối rối, đôi má ửng đỏ. Thật sự quá đỗi bất ngờ, cứ như một giấc mơ. Nhìn vào đôi mắt anh, đôi mắt ấy chứa chan một tình yêu rực cháy thăng hoa.
"Vâng… em tin! Mà này, anhđã lừa em một vố, anh có biết rằng là em rất đau khổ…"
Anh ngắt lời cô bằng một nụ hôn.
"Anh sẽ đền sau, nhé!"
"Đáng ghét!"
"Ê này chú rể tương lai,làm lại được không, vừa rồi tui chưa bấm nút quay!" – Cô bạn phá ngang giây phút thân mật của họ.
"CÁI GÌ? ĐÙA À?" – Cả hai người họ và những người thanh niên nhảy hip-hop đồng thanh đáp.
"Ừ, đùa đấy!" – Nói xongcô bạn cười ha hả, tất cả ngơ ngác một hồi rồi cười theo.""
Thứ Bảy, 16 tháng 3, 2013
Trải lòng.............
Người đăng: Unknown vào lúc 08:20 0 nhận xét
Đúng là cuộc sống chẳng có việc gì như mong đợi của chúng ta. Con người thì luôn tồn tại lòng tham, sự ganh ghét, lòng đố kị lẫn nhau.........
Đã đi làm nhiều công việc nhưng chưa có công việc nào tôi thấy nhiều ganh ghét, nhiều đố kị và cả lòng tham nhiều như công việc hiện tại mà tôi đang làm. Có lẽ " tiền kiếm được càng nhiều thì con người càng ghét nhau nhiều". Vì tiền con người ta sẵn sàng đánh đổi cả danh dự của mình và niềm tin của người khác. Thật là đáng buồn!!!!!!
Tôi sợ rằng theo thời gian tôi cũng sẽ thay đổi......Tôi thật không muốn như vậy tí nào.
Người ta nói Thiên Bình ngay thẳng và luôn nói đúng những gì mình cho là đúng. Vì vậy mà tôi luôn phải làm nhà đánh giá xem ai đúng ai sai sau mỗi cuộc cãi vã. Một người mà có nhiều sự giúp đỡ tôi trong công việc hiện tại và một người thì lắng nghe những tâm sự của tôi (dĩ nhiên chỉ là những tâm sự riêng tư). Thật khó xử biết bao.Haizzzzzzzzzzzzzzz
Hôm nay đã là ngày thứ 21, hôm nay cũng là cuối tuần. Tôi cứ chờ đợi một điều bất ngờ gì đó đến từ người mà tôi mong đợi suốt 21 ngày qua. Nhưng tất cả chỉ là sự tưởng tượng của tôi, sự hi vọng xuất phát từ nỗi nhớ của tôi. Tôi chấp nhận buông tay để anh được hạnh phúc, nhưng sao tôi vẫn cứ chờ vẫn cứ mong anh???????????
"Tim ơi hãy cho tao nghĩ xíu đi, tao mệt mỏi quá""
Đã đi làm nhiều công việc nhưng chưa có công việc nào tôi thấy nhiều ganh ghét, nhiều đố kị và cả lòng tham nhiều như công việc hiện tại mà tôi đang làm. Có lẽ " tiền kiếm được càng nhiều thì con người càng ghét nhau nhiều". Vì tiền con người ta sẵn sàng đánh đổi cả danh dự của mình và niềm tin của người khác. Thật là đáng buồn!!!!!!
Tôi sợ rằng theo thời gian tôi cũng sẽ thay đổi......Tôi thật không muốn như vậy tí nào.
Người ta nói Thiên Bình ngay thẳng và luôn nói đúng những gì mình cho là đúng. Vì vậy mà tôi luôn phải làm nhà đánh giá xem ai đúng ai sai sau mỗi cuộc cãi vã. Một người mà có nhiều sự giúp đỡ tôi trong công việc hiện tại và một người thì lắng nghe những tâm sự của tôi (dĩ nhiên chỉ là những tâm sự riêng tư). Thật khó xử biết bao.Haizzzzzzzzzzzzzzz
Hôm nay đã là ngày thứ 21, hôm nay cũng là cuối tuần. Tôi cứ chờ đợi một điều bất ngờ gì đó đến từ người mà tôi mong đợi suốt 21 ngày qua. Nhưng tất cả chỉ là sự tưởng tượng của tôi, sự hi vọng xuất phát từ nỗi nhớ của tôi. Tôi chấp nhận buông tay để anh được hạnh phúc, nhưng sao tôi vẫn cứ chờ vẫn cứ mong anh???????????
"Tim ơi hãy cho tao nghĩ xíu đi, tao mệt mỏi quá""
Thứ Sáu, 15 tháng 3, 2013
Em không biết mình có làm tốt bảy bước này không????????
Người đăng: Unknown vào lúc 19:23 0 nhận xét
Đọc câu truyện này mà tôi cứ khóc mãi, đơn giản chỉ vì " tôi đang chờ mong và hi vọng"!
- Mình chia tay em nhé. – Trọng ngượng ngùng nhắn tin cho Phương.
Phương nở nụ cười khi thấy tin nhắn từ Trọng, cũng đã lâu rồi Trọng không nhắn tin cho cô, cô chợt thấy bồi hồi nhưng thoáng qua vài giây, tin nhắn làm cô chết điếng người.
- Anh cho em một lí do được không ? – Phương trả lời.
- Anh xin lỗi, anh không còn yêu em nữa. – Trọng bấm phím mà không cần suy nghĩ.
Phía bên kia, Phương ngồi bất động, mắt trân trân nhìn vào màn hình, màn hình tắt, Phương lại
mở lại cho sáng, dòng tin nhắn đập vào mắt Phương. Cô khóc. – Trưa mai anh gặp em được chứ, cũng lâu rồi em với anh chưa gặp nhau. Em chờ anh ở chỗ cũ nhé. – Phương nhắn lại cho Trọng rồi tắt máy. Cô không muốn nhận tin trả lời từ Trọng, cô sợ đó là một lời từ chối. Sự việc xảy ra bất ngờ, Phương cứ nghĩ thời gian gần đây Trọng bận nên ít liên lạc với cô, còn cô thì lại quá thờ ơ và tin tưởng vào tình yêu hai năm không cãi vã mà không nhận ra sự thay đổi ở Trọng. Cô ngồi lật giở những trang nhật kí, những dòng tâm sự. Đêm về khuya, cô mệt mỏi lăn ra giường, ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
****
- Em xin lỗi vì lại làm phiền anh thế này. Cũng thật là ngốc nghếch và điên rồ khi đưa ra lời thỉnh cầu này với anh, nhưng anh có thể ở bên em một tuần như là người yêu. Thực sự, bây giờ em không thể nào chấp nhận được việc chia tay. Chỉ một tuần thôi anh.
- Em nghĩ là sau một tuần nữa em sẽ ổn sao ? – Trọng nhìn đôi mắt thâm quầng của Phương, hoài nghi hỏi.
- ……..
- Thôi được rồi, anh đồng ý. Anh không muốn mình là kẻ quá bội bạc.
Ánh mắt Trọng đủ lạnh lùng để Phương hiểu, tình cảm của anh dành cho cô đã thực sự phai nhạt. Cô mệt mỏi tìm đến Lam – đứa bạn thân. Con bạn an ủi, vỗ về Phương, “ đáng lẽ tao phải nói với mày sớm hơn, nhưng hình như Trọng có người khác rồi” cái tin sét đánh ấy khiến Phương bàng hoàng. Không phải Trọng mắc bệnh nan y hay gia đình anh không thích cô như trong những câu truyện cô tưởng tượng, cái sự thực hiển nhiên lại là anh đã có người khác. Cô đã nghĩ, cô sẽ dành một tuần để kéo anh về phía mình, nhưng Trọng đã có người khác, nếu như cô không hờ hững với anh, có lẽ sẽ không có ngày hôm nay. Cô ôm những kỉ niệm, một tuần có đủ để Phương quên Trọng hay không khi tình cảm cô dành cho anh là rất nhiều rất nhiều tuần. Thêm một đêm, Phương lại thiếp đi trong nước mắt.
Ngày đầu tiên.
Một tin nhắn được gửi đến cho Trọng.
“ Ngày mới vui vẻ anh nhé.”
“Em cũng vậy.”
Cả ngày làm việc khá bận rộn nhưng cuối giờ chiều Phương vẫn cố ghé vào siêu thị mua sắm đồ.
- Anh à, anh có bận gì không ? Ghé qua siêu thị X giúp em với, nhiều đồ quá, một mình em không chở được về hết. – Phương gọi cho Trọng. Chưa đầy mười lăm phút Trọng đã có mặt, nhưng nét mặt không được vui cho lắm, có lẽ anh thấy phiền.
- Sao em mua nhiều đồ thế ? – Trọng làu bàu.
- Em tranh thủ hôm nay rảnh. Trọng bước vào căn hộ của Phương, anh bỗng thấy lạ. Dù họ yêu nhau hơn hai năm, nhưng gần đây Trọng có mối quan tâm khác, nên anh ít đến. Anh nhìn thấy những tấm hình chụp chung la liệt trên giường. Cảm giác khó chịu dâng lên trong ngực, bỗng dưng anh thấy Phương đáng ghét vô cùng, anh không thích kiểu níu giữ này của Phương.
- Anh uống nước đi này. Tối nay anh ở đây ăn cơm với em luôn nhé. Ăn một mình buồn lắm.
- Anh về thôi, tối nay hẹn với thằng Long xem bóng rồi. – Trọng từ chối khéo.
- Ăn sớm rồi về sớm. Chứ sau này em cũng đâu nấu cơm cho anh ăn được nữa. – Phương cố nói bằng giọng tự nhiên nhất, chỉ hi vọng Trọng đồng ý.
- Ừ, thế cũng được. – Trọng gật đầu.
Trong lúc Phương lúi húi trong bếp thì Trọng ở ngoài đọc báo, nghich máy tính. Vô tình anh đọc
được một dòng chữ ghi dở dang trên tờ giấy nhớ dán ở màn hình – “Một tuần liệu có thể quên được một người không ?”
Một lúc sau, Phương bước ra, mặt nhăn nhó. – Em nấu hỏng mất rồi.
- Không sao đâu, em cứ mang ra đi
Thịt bò xào quá dai, canh lại quá mặn, chỉ có bát dưa muối đầu ngõ là ăn được. Hai người ngồi đối
diện, lặng lẽ và ngán ngẩm ăn cơm. Phương không dám ngẩng mặt lên nhìn Trọng.
- Em xin lỗi, về anh lại phải ăn mỳ gói rồi. – Phương lí nhí chào Trọng.
- Không sao, cũng lâu rồi anh chưa ăn mỳ gói.
Trọng ra về, Phương ngồi thụp xuống ghế, tay bưng mặt khóc. Ngày đầu mới yêu nhau, Phương rất vụng về, nhưng Trọng luôn động viên và cố gắng ăn những đồ cô nấu. Nhưng giờ thì khác, Trọng không còn muốn nói với Phương nửa lời, trái tim cô như có dao cứa. Cô ngồi bên máy tính, thấy tập tài liệu của Trọng để quên, cô định mang đến cho anh, nhưng sợ làm phiền anh xem bóng. Cô ngập ngừng cầm điện thoại bấm số rồi lại thôi. Mãi đến đêm, cô mới rụt rè gửi tin nhắn – “Anh ngủ ngon nhé.”
Ngày thứ hai.
Tiếng chuông cửa làm Phương giật mình suýt đánh đổ bát mỳ. Cô chạy ra mở cửa thì thấy Trọng đang ở ngoài, nhìn bộ quần áo ngủ thùng thình đang mặc trên người và mái tóc xù, Phương định quay lại sửa soạn nhưng sợ muộn giờ làm của Trọng.
- Hôm qua anh để quên tập tài liệu.
- Anh chờ em chút, em lấy cho.
- Em biết ăn mỳ gói từ khi nào thế ? – Trọng ngạc nhiên hỏi.
- Cũng lâu rồi, ăn nhiều cũng quen. Tiện.
- Em đang viết truyện mới à ? – Trọng nhìn vào máy tính, hỏi bâng quơ khi Phương đang lục tung đống tạp chí để tìm tài liệu của Trọng.
- Vâng. Thi thoảng em viết, sợ ngòi bút bị cùn. – Phương đưa cho Trọng tập tài liệu, anh nhận, cũng không cười, mà nhìn Phương với ánh mắt khác lạ.
- Anh cũng không biết là em biết viết truyện tình yêu đấy. – Trọng nói như chế giễu Phương rồi đi vội ra cửa.
Nhìn lại mình trong gương, Phương khẽ cười, rồi mếu. Cô đã thay đổi rất nhiều mà Trọng không hề nhận ra, giữa cô và Trọng dường như là những người xa lạ. Mới chỉ bốn tám tiếng đồng hồ mà cô thấy tình cảm trong cô cứ vơi rồi vơi, vơi rồi vơi. Giờ đây, chính Phương cũng không còn biết cô muốn Trọng quay lại hay cô muốn quên anh đi. Một ngày lại trôi qua.
Ngày thứ ba.
- Tối nay học sinh của em xin nghỉ, em với anh đi xem phim nhé. – Phương nhắn tin cho Trọng.
- Gặp nhau ở đâu em ?
- Trước cửa rạp.
Trọng đến muộn hơn Phương, vào đại sảnh anh đã thấy cô xếp hàng chờ mua vé, anh đi ra đứng chờ cùng thì Phương nói : - Anh qua mua bỏng ngô với nước đi, em mua vé được rồi.
Trọng sững lại, anh nhớ lại thời sinh viên khi hai người còn chưa yêu nhau, khi đi xem phim cũng hay phân công một người mua vé, một người mua đồ ăn. Bất giác anh cười. Bộ phim Phương chọn là một bộ phim hài hước, cả cô và anh cười ngặt nghẽo từ đầu đến cuối bộ phim. Thi thoảng Phương lén nhìn Trọng, giữ lại nụ cười trên khuôn mặt sắc cạnh của anh, cô sợ sau này cô chẳng còn nhìn thấy nụ cười ấy nữa.
- Anh đưa em về nhé ?
- Thôi, em tự về cũng được. À, xe cái Lan hỏng đang sửa, mai em cho nó mượn xe. Anh đưa em đi mua quà giáng sinh cho học sinh của em nhé.
- Em chiều học sinh thế.
- Có chiều mới học ngoan.
- Ừ, mai anh qua đón em.
Ngày thứ tư.
Trời trở rét. Ông trời dường như cũng hiểu tâm trạng náo nức đón giáng sinh nên phủ lên không khí cái lạnh giá. Người ta mặc những áo bông, áo len, áo dạ nhiều màu sắc. Những đôi trai gái yêu nhau tay trong tay tíu tít trong cái lạnh. Phương ngồi phía sau Trọng, tay đưa về phía trước, định ôm anh nhưng lại rụt rè. Không như lúc trước Phương hay để tay trong túi áo Trọng cho ấm, hôm nay, cô rụt rè để nhẹ hai tay lên cánh túi áo khoác của anh. Đôi tay muốn ôm mà lí trí giữ lại, họ đi ngược gió, đôi tay Phương ửng đỏ rồi tím tái. Phương mới ra trường hơn một năm, tuy đã có công việc ổn định nhưng Phương vẫn nhận dạy gia sư để kiếm thêm thu nhập, nhưng đôi khi vào những ngày lễ, học sinh cũng hay nài nỉ cô giáo. Phương thì không phải chiều học sinh mà cũng đến kì thi, coi như là một lời chúc cô dành cho bọn nhỏ.
Khi Trọng đang lơ đãng xem thứ đồ gì đó, Phương vẫy anh lại.
- Anh chọn giúp em một đôi găng tay đi. – Giọng Phương hào hứng
- Em không thích đeo găng tay mà. – Trọng tỏ vẻ ngạc nhiên
- Em tập thích. Coi như tự tặng mình dịp giáng sinh.
- Để anh tặng em nhé.
- Anh tâm lý thật. – Phương nói, bỗng dưng cô lại thấy giữa cô và Trọng chẳng còn khoảng cách, cô ôm lấy cánh tay anh, Trọng nhìn Phương, cô bối rối buông tay. – Em xin lỗi.
Trời vẫn lạnh. Phương thu đôi bàn tay mình trong đôi găng tay, cô cố gắng để giữ khoảng cách với Trọng. Cô thấy mình đang dần trở nên lố bịch khi làm phiền Trọng quá mức, giờ đây trong tâm trí của Trọng đã có hình bóng của người khác, cô cũng nên tập quên anh đi và tập quen với mùa đông không còn được đặt bàn tay trong bàn tay ấm áp của Trọng. Cô chẳng thể níu giữ anh bên mình. – Em buông tay, anh nhé. – Phương nói khe khẽ.
- Em nói gì cơ ? – Trọng hỏi.
- Đâu, em hát vu vơ.
- Em có muốn đi ăn gì rồi mới về không ?
- Thôi, cái Lam nhắn tin cho em về lên Facebook xem mấy cái nó gửi.
- Em dùng Facebook á ? - Trọng quay hẳn đầu lại.
- Học sinh nó rủ rê em..
Ngày thứ năm..
Phương xin nghỉ phép hai ngày, nhìn bộ dạng mệt mỏi của Phương, sếp đồng ý để cô nghỉ cho tinh thần thoải mái. Cả ngày Phương ngồi xem lại tất cả những tấm hình, những dòng nhật kí rồi cô lặng lẽ cất chúng vào một cái hộp, giấu thật kĩ nơi góc tủ. Facebook của cô chuyển sang tình trạng độc thân. Cô tắt máy tính, điện thoại, cố tìm một giấc ngủ say.
- Ông với Phương chia tay rồi à ? - Long ngạc nhiên hỏi Trọng.
- Sao ông biết ?
- Thì Facebook của Phương ghi độc thân đây này.
- Ông có Facebook của Phương ? – Trọng hỏi lại khiến Long càng ngạc nhiên hơn.
Trọng nhìn hình đại diện là một cô gái khá trẻ trung đang tạo dáng với bịch bỏng ngô. Trọng đoán là bức ảnh chụp hôm đi xem phim, không hiểu Phương chụp lúc nào mà Trọng không biết. Cả ngày Trọng chờ nhưng không thấy Phương nhắn tin hay gọi điện, anh thử gọi cho cô nhưng không gọi
được.
Ngày thứ sáu.
Phương khoác một chiếc ba lô nhỏ bước lên xe bus, nhìn cô lúc này chỉ như sinh viên đại học. Đeo tai nghe vào, cô chìm trong giai điệu của những bản nhạc và sự trôi đi của cảnh vật bên ngoài. Cô tìm đến chùa Hương vào một ngày rét buốt, dòng suối Yến vẫn lững lờ trôi, những đám rong vẫn uốn lượn dưới nước. Cô thấy yên bình đến lạ, có lẽ đến nơi đây sẽ giúp Phương bình tĩnh thêm nhiều. Cô tự hỏi mình có lãng phí thời gian không khi tình cảm cô dành cho Trọng thực sự là rất nhiều. Cô đã tự nhủ với mình rằng khi còn cơ hội ở bên Trọng thì cô sẽ yêu thương anh, nhưng giờ thì đã khác. Hôm qua cô yêu anh, hôm nay cô yêu anh, ngày mai cô vẫn sẽ còn yêu anh nhưng sau này thì sao, cô có thể mãi yêu anh không khi tình cảm cô cho đi mà chẳng thể được đáp lại. Cô tìm cõi yên bình cho mình, và quyết định buông tay.
- Ông với Phương yêu nhau lạ thật. – Long cười hì hì nói với Trọng như chế giễu.
- Sao ?
- Chia tay mà hai người bình thản đến lạ, chẳng ai nghĩ là hai người đã yêu nhau hơn hai năm, và trước đó quen nhau đến ba năm. Giờ mới thấy tình yêu quả là phù du.
- Ông lảm nhảm cái gì đấy ?
- Ừ thì Phương đang để là – “ Khi một mình mới thấy được khoảng bình yên.”, mà bọn trẻ con bình luận nhiệt tình lắm, đòi giới thiệu bạn trai cho cô giáo nữa này.
- Ừ. – Trọng đáp. Mắt nhìn vào điện thoại, không có cuộc gọi hay tin nhắn nào từ Phương.
Ngày thứ bảy.
“Giáng sinh vui vẻ và yên bình” – Phương viết những dòng ngắn ngủi trên Facebook trước khi đi làm. Cô lại đưa mình vào guồng quay mới của công việc. Một ngày nhanh chóng trôi đi, tối đến, cô không muốn đi ra ngoài bởi đông người quá nên tự thưởng cho mình việc ngồi trước máy tính và cặm cụi gõ lạch cạch gì đó.
- Anh có nhà không ? - Phương gửi tin nhắn cho Trọng.
Điện thoại rung lên, Trọng thoáng cười khi thấy tin nhắn của Phương. – Có, anh đang ở nhà thôi.
- Tin nhắn của em yêu à, sao vui thế ? – Long chế giễu cái vẻ vui như bắt được vàng của Trọng. - À, mà sao cái em sinh viên nào bên Nhân văn ấy, sao ông không rủ em ấy đi chơi mà rủ tôi đến nhà làm gì ?
- Em đấy hả, tôi có thích đâu.
- Thế sao ông với Phương chia tay ?
- Tôi cũng không hiểu lúc đấy tôi bị làm sao mà lại nói chia tay.
- Thế sao không rủ nàng đi chơi, ngồi đây làm gì ?
- Phương vừa nhắn tin cho tôi, chắc Phương đến đây bây giờ đấy.
- Vậy tôi về, chứ ở đây làm gì. À mà, chờ đọc nốt xem Phương vừa viết cái gì.
- Há ? – Trọng giật mình nhìn vào màn hình máy tính
“BẢY BƯỚC ĐỂ QUÊN CHÀNG
Một ngày giáng sinh độc thân, Phương Phương chia sẻ một chút suy nghĩ của mình. Hì. Khi bỗng dưng người mà bạn yêu thương nhất rời xa bạn, bạn sẽ làm gì, níu giữ hay buông tay ? Níu giữ, liệu có giữ được không, mà buông tay, liệu có đành lòng không hối tiếc ? Khi đối phương đã không còn dành tình cảm cho mình, thì ta đành dặn lòng buông tay, dù đau nhưng cũng chẳng còn sự lựa chọn khác, Phương Phương chợt nhớ một câu nói “Ta biết rằng cố quên là sẽ nhớ / Nên dặn lòng cố nhớ để mà quên”. Đành phải nhớ để quên, bảy bước để quên một người, có lẽ là bảy ngày của nước mắt, của nụ cười hờ hững và một trái tim đau.
Bước 1 : Cùng chàng ăn một bữa cơm. Phương đã tự mình vào bếp và cố tình nấu một bữa ăn cực dở, vì Phương nhớ lần đầu tiên Phương nấu cơm cho chàng, Phương rất vụng về, lúng túng, nhưng chàng vẫn cố ăn và khen ngon, dù mặt nhăn nhó. Nhưng bây giờ thì lại khác, chàng yên lặng, Phương yên lặng. Phương tự nhủ với mình rằng, Phương tệ như vậy, chàng nói chia tay cũng đúng thôi.
Bước 2 : Xuất hiện trước mặt chàng với bộ dạng tệ hại nhất. Phương luộm thuộm trong bộ quần áo ngủ, đầu tóc lòa xòa, và một bát mỳ tôm, tập tài liệu chàng để quên mất hút trong những tạp chí, giấy tờ. Chàng đi rồi, Phương lại tự nhủ - “Con gái thế này, ma mới dám yêu.”
Bước 3 : Tạo kỉ niệm đẹp với chàng. Phương đã rủ chàng đi xem phim, một bộ phim hài hước, Phương cười, nhưng có lúc nước mắt Phương rơi, bởi có lẽ sẽ rất lâu rất lâu sau này, vào một ngày nào đó, vô tình Phương mới có thể thấy nụ cười ấy.
Bước 4 : Vòi vĩnh chàng một món quà. Một đôi găng tay màu cam nhạt có lẽ là món quà cuối cùng chàng tặng. Phương không thích đeo găng tay, nhưng mùa đông năm nay, không còn bàn tay nào sưởi ấm, Phương cũng nên học cách làm ấm chính bàn tay mình đúng không ?
Bước 5 : Cất những đồ vật liên quan đến chàng, đừng đốt hay xé bỏ, bởi tình yêu trước chia tay luôn có những kỉ niệm đẹp, nỗi đau rồi cũng sẽ qua đi và cũng vì chàng là chàng trai tốt.
Bước 6 : Tìm khoảng lặng cho chính mình. Hãy thử một chuyến đi ra ngoại thành, tìm về với tự nhiên để cảm nhận được khoảng không và sự bình thản.
Bước 7 : Tặng chàng một món quà kèm theo một lời chúc. Đừng để sự tan vỡ của tình yêu làm hỏng một tình cảm khác, bởi trước khi yêu, chàng là bạn, và cũng có thể là người rất hiểu mình nữa.
Bảy bước để quên được chàng, Phương không chắc với người khác thế nào, nhưng với Phương, chàng đã luôn là một người tốt. Phương không đủ cao thượng để chúc chàng hạnh phúc bên người mới, nhưng thực tâm, Phương mong chàng luôn hạnh phúc.
Giáng sinh lạnh, giáng sinh cô đơn.”
- Này, bước 7 chưa thấy đâu Trọng nhỉ. – Long nói bâng quơ. Trọng không trả lời, khuôn mặt anh trở nên đăm chiêu.
- Anh mở cửa hộ em với. – Trọng vừa nhấc máy Phương đã nói nhanh rồi cúp máy.
Trọng chạy vội ra mở cửa nhưng trước mặt anh không phải là Phương mà là một cậu bé nào đó. – Chị Phương gửi cho anh ạ. – Cậu bé đưa túi quà cho Trọng rồi đi mất. Trọng gọi cho Phương nhưng không liên lạc được. Anh luống cuống mở túi quà và đọc tấm thiếp.
“ Giáng sinh vui vẻ và an lành anh nhé !
Cảm ơn anh những ngày qua đã ở bên em, giúp em chấp nhận việc ra đi của anh. Những ngày qua thực sự đã rất khó khăn với em. Anh đã từng nói em mạnh mẽ, nhưng em cũng chỉ là một cô gái mà thôi. Em cũng có trái tim biết đau và biết khóc, bây giờ, em nghĩ mình đau đủ rồi, khóc cũng đủ rồi, đã đến lúc em phải mạnh mẽ trở lại và bước tiếp đúng không anh. Mình chia tay anh nhé, em còn yêu anh nhưng tình yêu ấy không còn đủ lớn để em đi bên anh nữa. Chúc anh hạnh phúc.
P/s : Chiếc khăn em đan này có những lỗi sai, có những vết xước len, chiếc khăn ấy cũng như em – một con người không hoàn hảo, nhưng luôn mong anh được ấm áp trong mùa đông.”
Đọc xong tấm thiếp, Trọng mặc thêm áo khoác, quàng vội chiếc khăn rồi phóng xe ra ngoài. Anh dừng vài phút trước một cửa hàng hoa, rồi với một bó hoa trên tay, anh đi về phía nhà Phương. Anh không muốn để lãng phí thêm giây phút nào nữa, tình yêu đôi khi cứ ngỡ là đã ra đi nhưng thực ra vẫn luôn tồn tại trong trái tim, tình yêu anh dành cho Phương không phải phai nhạt mà bị ngủ quên. Anh đã đánh rơi tình yêu một lần, và anh không muốn tình yêu ấy bị rơi vỡ thêm một lần nữa.
- Mình chia tay em nhé. – Trọng ngượng ngùng nhắn tin cho Phương.
Phương nở nụ cười khi thấy tin nhắn từ Trọng, cũng đã lâu rồi Trọng không nhắn tin cho cô, cô chợt thấy bồi hồi nhưng thoáng qua vài giây, tin nhắn làm cô chết điếng người.
- Anh cho em một lí do được không ? – Phương trả lời.
- Anh xin lỗi, anh không còn yêu em nữa. – Trọng bấm phím mà không cần suy nghĩ.
Phía bên kia, Phương ngồi bất động, mắt trân trân nhìn vào màn hình, màn hình tắt, Phương lại
mở lại cho sáng, dòng tin nhắn đập vào mắt Phương. Cô khóc. – Trưa mai anh gặp em được chứ, cũng lâu rồi em với anh chưa gặp nhau. Em chờ anh ở chỗ cũ nhé. – Phương nhắn lại cho Trọng rồi tắt máy. Cô không muốn nhận tin trả lời từ Trọng, cô sợ đó là một lời từ chối. Sự việc xảy ra bất ngờ, Phương cứ nghĩ thời gian gần đây Trọng bận nên ít liên lạc với cô, còn cô thì lại quá thờ ơ và tin tưởng vào tình yêu hai năm không cãi vã mà không nhận ra sự thay đổi ở Trọng. Cô ngồi lật giở những trang nhật kí, những dòng tâm sự. Đêm về khuya, cô mệt mỏi lăn ra giường, ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
****
- Em xin lỗi vì lại làm phiền anh thế này. Cũng thật là ngốc nghếch và điên rồ khi đưa ra lời thỉnh cầu này với anh, nhưng anh có thể ở bên em một tuần như là người yêu. Thực sự, bây giờ em không thể nào chấp nhận được việc chia tay. Chỉ một tuần thôi anh.
- Em nghĩ là sau một tuần nữa em sẽ ổn sao ? – Trọng nhìn đôi mắt thâm quầng của Phương, hoài nghi hỏi.
- ……..
- Thôi được rồi, anh đồng ý. Anh không muốn mình là kẻ quá bội bạc.
Ánh mắt Trọng đủ lạnh lùng để Phương hiểu, tình cảm của anh dành cho cô đã thực sự phai nhạt. Cô mệt mỏi tìm đến Lam – đứa bạn thân. Con bạn an ủi, vỗ về Phương, “ đáng lẽ tao phải nói với mày sớm hơn, nhưng hình như Trọng có người khác rồi” cái tin sét đánh ấy khiến Phương bàng hoàng. Không phải Trọng mắc bệnh nan y hay gia đình anh không thích cô như trong những câu truyện cô tưởng tượng, cái sự thực hiển nhiên lại là anh đã có người khác. Cô đã nghĩ, cô sẽ dành một tuần để kéo anh về phía mình, nhưng Trọng đã có người khác, nếu như cô không hờ hững với anh, có lẽ sẽ không có ngày hôm nay. Cô ôm những kỉ niệm, một tuần có đủ để Phương quên Trọng hay không khi tình cảm cô dành cho anh là rất nhiều rất nhiều tuần. Thêm một đêm, Phương lại thiếp đi trong nước mắt.
Ngày đầu tiên.
Một tin nhắn được gửi đến cho Trọng.
“ Ngày mới vui vẻ anh nhé.”
“Em cũng vậy.”
Cả ngày làm việc khá bận rộn nhưng cuối giờ chiều Phương vẫn cố ghé vào siêu thị mua sắm đồ.
- Anh à, anh có bận gì không ? Ghé qua siêu thị X giúp em với, nhiều đồ quá, một mình em không chở được về hết. – Phương gọi cho Trọng. Chưa đầy mười lăm phút Trọng đã có mặt, nhưng nét mặt không được vui cho lắm, có lẽ anh thấy phiền.
- Sao em mua nhiều đồ thế ? – Trọng làu bàu.
- Em tranh thủ hôm nay rảnh. Trọng bước vào căn hộ của Phương, anh bỗng thấy lạ. Dù họ yêu nhau hơn hai năm, nhưng gần đây Trọng có mối quan tâm khác, nên anh ít đến. Anh nhìn thấy những tấm hình chụp chung la liệt trên giường. Cảm giác khó chịu dâng lên trong ngực, bỗng dưng anh thấy Phương đáng ghét vô cùng, anh không thích kiểu níu giữ này của Phương.
- Anh uống nước đi này. Tối nay anh ở đây ăn cơm với em luôn nhé. Ăn một mình buồn lắm.
- Anh về thôi, tối nay hẹn với thằng Long xem bóng rồi. – Trọng từ chối khéo.
- Ăn sớm rồi về sớm. Chứ sau này em cũng đâu nấu cơm cho anh ăn được nữa. – Phương cố nói bằng giọng tự nhiên nhất, chỉ hi vọng Trọng đồng ý.
- Ừ, thế cũng được. – Trọng gật đầu.
Trong lúc Phương lúi húi trong bếp thì Trọng ở ngoài đọc báo, nghich máy tính. Vô tình anh đọc
được một dòng chữ ghi dở dang trên tờ giấy nhớ dán ở màn hình – “Một tuần liệu có thể quên được một người không ?”
Một lúc sau, Phương bước ra, mặt nhăn nhó. – Em nấu hỏng mất rồi.
- Không sao đâu, em cứ mang ra đi
Thịt bò xào quá dai, canh lại quá mặn, chỉ có bát dưa muối đầu ngõ là ăn được. Hai người ngồi đối
diện, lặng lẽ và ngán ngẩm ăn cơm. Phương không dám ngẩng mặt lên nhìn Trọng.
- Em xin lỗi, về anh lại phải ăn mỳ gói rồi. – Phương lí nhí chào Trọng.
- Không sao, cũng lâu rồi anh chưa ăn mỳ gói.
Trọng ra về, Phương ngồi thụp xuống ghế, tay bưng mặt khóc. Ngày đầu mới yêu nhau, Phương rất vụng về, nhưng Trọng luôn động viên và cố gắng ăn những đồ cô nấu. Nhưng giờ thì khác, Trọng không còn muốn nói với Phương nửa lời, trái tim cô như có dao cứa. Cô ngồi bên máy tính, thấy tập tài liệu của Trọng để quên, cô định mang đến cho anh, nhưng sợ làm phiền anh xem bóng. Cô ngập ngừng cầm điện thoại bấm số rồi lại thôi. Mãi đến đêm, cô mới rụt rè gửi tin nhắn – “Anh ngủ ngon nhé.”
Ngày thứ hai.
Tiếng chuông cửa làm Phương giật mình suýt đánh đổ bát mỳ. Cô chạy ra mở cửa thì thấy Trọng đang ở ngoài, nhìn bộ quần áo ngủ thùng thình đang mặc trên người và mái tóc xù, Phương định quay lại sửa soạn nhưng sợ muộn giờ làm của Trọng.
- Hôm qua anh để quên tập tài liệu.
- Anh chờ em chút, em lấy cho.
- Em biết ăn mỳ gói từ khi nào thế ? – Trọng ngạc nhiên hỏi.
- Cũng lâu rồi, ăn nhiều cũng quen. Tiện.
- Em đang viết truyện mới à ? – Trọng nhìn vào máy tính, hỏi bâng quơ khi Phương đang lục tung đống tạp chí để tìm tài liệu của Trọng.
- Vâng. Thi thoảng em viết, sợ ngòi bút bị cùn. – Phương đưa cho Trọng tập tài liệu, anh nhận, cũng không cười, mà nhìn Phương với ánh mắt khác lạ.
- Anh cũng không biết là em biết viết truyện tình yêu đấy. – Trọng nói như chế giễu Phương rồi đi vội ra cửa.
Nhìn lại mình trong gương, Phương khẽ cười, rồi mếu. Cô đã thay đổi rất nhiều mà Trọng không hề nhận ra, giữa cô và Trọng dường như là những người xa lạ. Mới chỉ bốn tám tiếng đồng hồ mà cô thấy tình cảm trong cô cứ vơi rồi vơi, vơi rồi vơi. Giờ đây, chính Phương cũng không còn biết cô muốn Trọng quay lại hay cô muốn quên anh đi. Một ngày lại trôi qua.
Ngày thứ ba.
- Tối nay học sinh của em xin nghỉ, em với anh đi xem phim nhé. – Phương nhắn tin cho Trọng.
- Gặp nhau ở đâu em ?
- Trước cửa rạp.
Trọng đến muộn hơn Phương, vào đại sảnh anh đã thấy cô xếp hàng chờ mua vé, anh đi ra đứng chờ cùng thì Phương nói : - Anh qua mua bỏng ngô với nước đi, em mua vé được rồi.
Trọng sững lại, anh nhớ lại thời sinh viên khi hai người còn chưa yêu nhau, khi đi xem phim cũng hay phân công một người mua vé, một người mua đồ ăn. Bất giác anh cười. Bộ phim Phương chọn là một bộ phim hài hước, cả cô và anh cười ngặt nghẽo từ đầu đến cuối bộ phim. Thi thoảng Phương lén nhìn Trọng, giữ lại nụ cười trên khuôn mặt sắc cạnh của anh, cô sợ sau này cô chẳng còn nhìn thấy nụ cười ấy nữa.
- Anh đưa em về nhé ?
- Thôi, em tự về cũng được. À, xe cái Lan hỏng đang sửa, mai em cho nó mượn xe. Anh đưa em đi mua quà giáng sinh cho học sinh của em nhé.
- Em chiều học sinh thế.
- Có chiều mới học ngoan.
- Ừ, mai anh qua đón em.
Ngày thứ tư.
Trời trở rét. Ông trời dường như cũng hiểu tâm trạng náo nức đón giáng sinh nên phủ lên không khí cái lạnh giá. Người ta mặc những áo bông, áo len, áo dạ nhiều màu sắc. Những đôi trai gái yêu nhau tay trong tay tíu tít trong cái lạnh. Phương ngồi phía sau Trọng, tay đưa về phía trước, định ôm anh nhưng lại rụt rè. Không như lúc trước Phương hay để tay trong túi áo Trọng cho ấm, hôm nay, cô rụt rè để nhẹ hai tay lên cánh túi áo khoác của anh. Đôi tay muốn ôm mà lí trí giữ lại, họ đi ngược gió, đôi tay Phương ửng đỏ rồi tím tái. Phương mới ra trường hơn một năm, tuy đã có công việc ổn định nhưng Phương vẫn nhận dạy gia sư để kiếm thêm thu nhập, nhưng đôi khi vào những ngày lễ, học sinh cũng hay nài nỉ cô giáo. Phương thì không phải chiều học sinh mà cũng đến kì thi, coi như là một lời chúc cô dành cho bọn nhỏ.
Khi Trọng đang lơ đãng xem thứ đồ gì đó, Phương vẫy anh lại.
- Anh chọn giúp em một đôi găng tay đi. – Giọng Phương hào hứng
- Em không thích đeo găng tay mà. – Trọng tỏ vẻ ngạc nhiên
- Em tập thích. Coi như tự tặng mình dịp giáng sinh.
- Để anh tặng em nhé.
- Anh tâm lý thật. – Phương nói, bỗng dưng cô lại thấy giữa cô và Trọng chẳng còn khoảng cách, cô ôm lấy cánh tay anh, Trọng nhìn Phương, cô bối rối buông tay. – Em xin lỗi.
Trời vẫn lạnh. Phương thu đôi bàn tay mình trong đôi găng tay, cô cố gắng để giữ khoảng cách với Trọng. Cô thấy mình đang dần trở nên lố bịch khi làm phiền Trọng quá mức, giờ đây trong tâm trí của Trọng đã có hình bóng của người khác, cô cũng nên tập quên anh đi và tập quen với mùa đông không còn được đặt bàn tay trong bàn tay ấm áp của Trọng. Cô chẳng thể níu giữ anh bên mình. – Em buông tay, anh nhé. – Phương nói khe khẽ.
- Em nói gì cơ ? – Trọng hỏi.
- Đâu, em hát vu vơ.
- Em có muốn đi ăn gì rồi mới về không ?
- Thôi, cái Lam nhắn tin cho em về lên Facebook xem mấy cái nó gửi.
- Em dùng Facebook á ? - Trọng quay hẳn đầu lại.
- Học sinh nó rủ rê em..
Ngày thứ năm..
Phương xin nghỉ phép hai ngày, nhìn bộ dạng mệt mỏi của Phương, sếp đồng ý để cô nghỉ cho tinh thần thoải mái. Cả ngày Phương ngồi xem lại tất cả những tấm hình, những dòng nhật kí rồi cô lặng lẽ cất chúng vào một cái hộp, giấu thật kĩ nơi góc tủ. Facebook của cô chuyển sang tình trạng độc thân. Cô tắt máy tính, điện thoại, cố tìm một giấc ngủ say.
- Ông với Phương chia tay rồi à ? - Long ngạc nhiên hỏi Trọng.
- Sao ông biết ?
- Thì Facebook của Phương ghi độc thân đây này.
- Ông có Facebook của Phương ? – Trọng hỏi lại khiến Long càng ngạc nhiên hơn.
Trọng nhìn hình đại diện là một cô gái khá trẻ trung đang tạo dáng với bịch bỏng ngô. Trọng đoán là bức ảnh chụp hôm đi xem phim, không hiểu Phương chụp lúc nào mà Trọng không biết. Cả ngày Trọng chờ nhưng không thấy Phương nhắn tin hay gọi điện, anh thử gọi cho cô nhưng không gọi
được.
Ngày thứ sáu.
Phương khoác một chiếc ba lô nhỏ bước lên xe bus, nhìn cô lúc này chỉ như sinh viên đại học. Đeo tai nghe vào, cô chìm trong giai điệu của những bản nhạc và sự trôi đi của cảnh vật bên ngoài. Cô tìm đến chùa Hương vào một ngày rét buốt, dòng suối Yến vẫn lững lờ trôi, những đám rong vẫn uốn lượn dưới nước. Cô thấy yên bình đến lạ, có lẽ đến nơi đây sẽ giúp Phương bình tĩnh thêm nhiều. Cô tự hỏi mình có lãng phí thời gian không khi tình cảm cô dành cho Trọng thực sự là rất nhiều. Cô đã tự nhủ với mình rằng khi còn cơ hội ở bên Trọng thì cô sẽ yêu thương anh, nhưng giờ thì đã khác. Hôm qua cô yêu anh, hôm nay cô yêu anh, ngày mai cô vẫn sẽ còn yêu anh nhưng sau này thì sao, cô có thể mãi yêu anh không khi tình cảm cô cho đi mà chẳng thể được đáp lại. Cô tìm cõi yên bình cho mình, và quyết định buông tay.
- Ông với Phương yêu nhau lạ thật. – Long cười hì hì nói với Trọng như chế giễu.
- Sao ?
- Chia tay mà hai người bình thản đến lạ, chẳng ai nghĩ là hai người đã yêu nhau hơn hai năm, và trước đó quen nhau đến ba năm. Giờ mới thấy tình yêu quả là phù du.
- Ông lảm nhảm cái gì đấy ?
- Ừ thì Phương đang để là – “ Khi một mình mới thấy được khoảng bình yên.”, mà bọn trẻ con bình luận nhiệt tình lắm, đòi giới thiệu bạn trai cho cô giáo nữa này.
- Ừ. – Trọng đáp. Mắt nhìn vào điện thoại, không có cuộc gọi hay tin nhắn nào từ Phương.
Ngày thứ bảy.
“Giáng sinh vui vẻ và yên bình” – Phương viết những dòng ngắn ngủi trên Facebook trước khi đi làm. Cô lại đưa mình vào guồng quay mới của công việc. Một ngày nhanh chóng trôi đi, tối đến, cô không muốn đi ra ngoài bởi đông người quá nên tự thưởng cho mình việc ngồi trước máy tính và cặm cụi gõ lạch cạch gì đó.
- Anh có nhà không ? - Phương gửi tin nhắn cho Trọng.
Điện thoại rung lên, Trọng thoáng cười khi thấy tin nhắn của Phương. – Có, anh đang ở nhà thôi.
- Tin nhắn của em yêu à, sao vui thế ? – Long chế giễu cái vẻ vui như bắt được vàng của Trọng. - À, mà sao cái em sinh viên nào bên Nhân văn ấy, sao ông không rủ em ấy đi chơi mà rủ tôi đến nhà làm gì ?
- Em đấy hả, tôi có thích đâu.
- Thế sao ông với Phương chia tay ?
- Tôi cũng không hiểu lúc đấy tôi bị làm sao mà lại nói chia tay.
- Thế sao không rủ nàng đi chơi, ngồi đây làm gì ?
- Phương vừa nhắn tin cho tôi, chắc Phương đến đây bây giờ đấy.
- Vậy tôi về, chứ ở đây làm gì. À mà, chờ đọc nốt xem Phương vừa viết cái gì.
- Há ? – Trọng giật mình nhìn vào màn hình máy tính
“BẢY BƯỚC ĐỂ QUÊN CHÀNG
Một ngày giáng sinh độc thân, Phương Phương chia sẻ một chút suy nghĩ của mình. Hì. Khi bỗng dưng người mà bạn yêu thương nhất rời xa bạn, bạn sẽ làm gì, níu giữ hay buông tay ? Níu giữ, liệu có giữ được không, mà buông tay, liệu có đành lòng không hối tiếc ? Khi đối phương đã không còn dành tình cảm cho mình, thì ta đành dặn lòng buông tay, dù đau nhưng cũng chẳng còn sự lựa chọn khác, Phương Phương chợt nhớ một câu nói “Ta biết rằng cố quên là sẽ nhớ / Nên dặn lòng cố nhớ để mà quên”. Đành phải nhớ để quên, bảy bước để quên một người, có lẽ là bảy ngày của nước mắt, của nụ cười hờ hững và một trái tim đau.
Bước 1 : Cùng chàng ăn một bữa cơm. Phương đã tự mình vào bếp và cố tình nấu một bữa ăn cực dở, vì Phương nhớ lần đầu tiên Phương nấu cơm cho chàng, Phương rất vụng về, lúng túng, nhưng chàng vẫn cố ăn và khen ngon, dù mặt nhăn nhó. Nhưng bây giờ thì lại khác, chàng yên lặng, Phương yên lặng. Phương tự nhủ với mình rằng, Phương tệ như vậy, chàng nói chia tay cũng đúng thôi.
Bước 2 : Xuất hiện trước mặt chàng với bộ dạng tệ hại nhất. Phương luộm thuộm trong bộ quần áo ngủ, đầu tóc lòa xòa, và một bát mỳ tôm, tập tài liệu chàng để quên mất hút trong những tạp chí, giấy tờ. Chàng đi rồi, Phương lại tự nhủ - “Con gái thế này, ma mới dám yêu.”
Bước 3 : Tạo kỉ niệm đẹp với chàng. Phương đã rủ chàng đi xem phim, một bộ phim hài hước, Phương cười, nhưng có lúc nước mắt Phương rơi, bởi có lẽ sẽ rất lâu rất lâu sau này, vào một ngày nào đó, vô tình Phương mới có thể thấy nụ cười ấy.
Bước 4 : Vòi vĩnh chàng một món quà. Một đôi găng tay màu cam nhạt có lẽ là món quà cuối cùng chàng tặng. Phương không thích đeo găng tay, nhưng mùa đông năm nay, không còn bàn tay nào sưởi ấm, Phương cũng nên học cách làm ấm chính bàn tay mình đúng không ?
Bước 5 : Cất những đồ vật liên quan đến chàng, đừng đốt hay xé bỏ, bởi tình yêu trước chia tay luôn có những kỉ niệm đẹp, nỗi đau rồi cũng sẽ qua đi và cũng vì chàng là chàng trai tốt.
Bước 6 : Tìm khoảng lặng cho chính mình. Hãy thử một chuyến đi ra ngoại thành, tìm về với tự nhiên để cảm nhận được khoảng không và sự bình thản.
Bước 7 : Tặng chàng một món quà kèm theo một lời chúc. Đừng để sự tan vỡ của tình yêu làm hỏng một tình cảm khác, bởi trước khi yêu, chàng là bạn, và cũng có thể là người rất hiểu mình nữa.
Bảy bước để quên được chàng, Phương không chắc với người khác thế nào, nhưng với Phương, chàng đã luôn là một người tốt. Phương không đủ cao thượng để chúc chàng hạnh phúc bên người mới, nhưng thực tâm, Phương mong chàng luôn hạnh phúc.
Giáng sinh lạnh, giáng sinh cô đơn.”
- Này, bước 7 chưa thấy đâu Trọng nhỉ. – Long nói bâng quơ. Trọng không trả lời, khuôn mặt anh trở nên đăm chiêu.
- Anh mở cửa hộ em với. – Trọng vừa nhấc máy Phương đã nói nhanh rồi cúp máy.
Trọng chạy vội ra mở cửa nhưng trước mặt anh không phải là Phương mà là một cậu bé nào đó. – Chị Phương gửi cho anh ạ. – Cậu bé đưa túi quà cho Trọng rồi đi mất. Trọng gọi cho Phương nhưng không liên lạc được. Anh luống cuống mở túi quà và đọc tấm thiếp.
“ Giáng sinh vui vẻ và an lành anh nhé !
Cảm ơn anh những ngày qua đã ở bên em, giúp em chấp nhận việc ra đi của anh. Những ngày qua thực sự đã rất khó khăn với em. Anh đã từng nói em mạnh mẽ, nhưng em cũng chỉ là một cô gái mà thôi. Em cũng có trái tim biết đau và biết khóc, bây giờ, em nghĩ mình đau đủ rồi, khóc cũng đủ rồi, đã đến lúc em phải mạnh mẽ trở lại và bước tiếp đúng không anh. Mình chia tay anh nhé, em còn yêu anh nhưng tình yêu ấy không còn đủ lớn để em đi bên anh nữa. Chúc anh hạnh phúc.
P/s : Chiếc khăn em đan này có những lỗi sai, có những vết xước len, chiếc khăn ấy cũng như em – một con người không hoàn hảo, nhưng luôn mong anh được ấm áp trong mùa đông.”
Đọc xong tấm thiếp, Trọng mặc thêm áo khoác, quàng vội chiếc khăn rồi phóng xe ra ngoài. Anh dừng vài phút trước một cửa hàng hoa, rồi với một bó hoa trên tay, anh đi về phía nhà Phương. Anh không muốn để lãng phí thêm giây phút nào nữa, tình yêu đôi khi cứ ngỡ là đã ra đi nhưng thực ra vẫn luôn tồn tại trong trái tim, tình yêu anh dành cho Phương không phải phai nhạt mà bị ngủ quên. Anh đã đánh rơi tình yêu một lần, và anh không muốn tình yêu ấy bị rơi vỡ thêm một lần nữa.
Đăng ký:
Nhận xét (Atom)













.jpg)


