Thứ Bảy, 23 tháng 3, 2013

Lá thư cuối cùng gửi người tôi yêu.

Thứ 7 ngày 23 tháng 03 năm 2013

Anh còn nhớ hôm nay là ngày gì hok anh? Có lẽ chỉ có mình em là nhớ ngày này mà thôi phải hok anh? Đã từ lâu lắm rồi chuyện của anh và em đã không còn là điều mà anh phải quan tâm nhiều nữa rồi...

Trong suy nghĩ của em bây giờ chuyện của em và anh cứ như mới hôm qua ấy anh ak.....

Cái lần gặp nhau mà có thể xem là định mệnh ấy, thật vui phải hok anh? Lúc đó em thấy mình hồn nhiên biết bao, lần đầu tiên nắm tay anh mà chẳng thấy ngại tẹo nào. Nhưng cũng thú thật lúc đó em cũng chẳng nhớ nổi anh tên gì nữa, anh thì lại khác anh lại nhớ tên em. Chúng ta đã có một buổi tối làm quen thật vui đúng hok anh???

Em cũng hok ngờ tình cảm của chúng ta lại tiến triển nhanh đến như vậy??? Lúc đó em sợ lắm anh ak??? Sợ cái gì đến nhanh quá thì cũng sẽ đi rất nhanh. Nhưng anh và gia đình đã mang đến cho em niềm tin, niềm tin vào một tình yêu bền vững và một gia đình hạnh phúc.^^

Cái lần đầu tiên em về nhà anh, em rất lo và sợ biết bao? Em sợ gia đình anh sẽ không thương em, sẽ không chấp nhận cho em và anh quen nhau....Sợ nhiều điều lắm anh ak. Vì em đọc trên báo và thấy nhiều người dù yêu nhau như thế nào đi nữa nhưng gia đình mà không đồng ý thì họ cũng sẽ không thể nào đến với nhau một cách hạnh phúc được.

Nhưng mọi lo lắng của em đã không còn khi em gặp gỡ mọi người trong gia đình mình. Anh có một gia đình thật hạnh phúc. Ở bên mọi người em cảm nhận được cái gọi là không khí gia đình. Em đã rất vui vì mọi người đều rất yêu quí em và xem em như một thành viên của gia đình mình.

Nhưng rồi nỗi lo lại đến khi em phải đối mặt với gia đình mình. Em sợ gia đình em sẽ không yêu thương anh bằng gia đình anh đã yêu quý em. Em sợ sẽ gặp sự phản đối từ gia đình. Nhưng có lẽ ông trời cũng không phụ lòng con người đúng hok anh??? Em rất vui vì người khó tính như Ba em lại rất yêu quý anh, vì anh của em rất là dễ thương mà ^^.

Em thầm cảm ơn mọi người vì đã ủng hộ cho anh và em. Cảm ơn gia đình anh nhiều lắm!

Và rồi em tin, em tin rằng anh và em sẽ chẳng bao giờ rời xa nữa.

Nhưng có lẽ qui luật " cái gì đến nhanh thì sẽ đi nhanh  và cái gì dễ dàng có được thì cũng mau chán " đúng phải hok anh???

Tình yêu của em và tình thương của hai bên gia đình vẫn không thể giúp em níu giữ lấy trái tim của anh??? Bao nhiêu lời yêu thương, bao nhiêu kỉ niệm, bao nhiêu thời gian để xây đắp cho tình cảm anh và em.....Tất cả, tất cả.......và tất cả phải dừng lại chỉ vì " Tình cảm anh dành cho em không còn là tình yêu nữa". Em đã không tin vào điều đó. Em chỉ mong đó chỉ là suy nghĩ nhất thời của anh và hôm sau thức dậy anh sẽ nói với em " anh chỉ nói đùa thôi em ak, anh vẫn còn yêu em".

Có lẽ từ nhỏ tới lúc đó chưa bao giờ em sợ mất một điều gì đó đến như vậy? Em đã cố gắng để có thể níu giữ lấy anh, để có thể anh đổi ý và quay trở lại bên em. Nhưng có lẽ tất cả mọi cố gắng của em chỉ càng làm anh ngày càng xa em. Em cảm nhận, sự xuất hiện của em luôn làm cho anh cảm thấy không thoải mái phải hok anh? Em càng cố gắng gần anh thì anh lại càng rời xa em.

Và rồi em đã quyết định, một quyết định mà em nghĩ rất khó khăn đối với em. Đó là rời xa anh mãi mãi! Rời xa anh, để anh có thể thấy thoải mái hơn, để anh có thể sống vui vẻ và hạnh phúc hơn, để nụ cười mà em vẫn khen là đẹp có thể xuất hiện thường xuyên hơn.

Không biết bao giờ em mới được gặp lại anh??? Có lẽ đúng như lời em đã từng nói với anh " Khi nào anh đám cưới chúng ta sẽ gặp lại nhau, và lúc đó anh nhớ giữ lời nhé ,anh sẽ giới thiệu với mọi người em là người yêu của anh, anh nhé!"

Có lẽ đây là món quà cuối cùng mà em dành tặng anh. Nhân ngày mà em luôn xem đây là ngày kỉ niệm quen nhau của hai chúng mình.


"Một sinh nhật thật đáng để nhớ phải hok anh?"





0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Previous Post Next Post Back to Top